Phần 229: Có phải chị đã yêu em không?
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Vũ hờn dỗi lườm hắn một cái, “Nói cái gì vậy, không phải là chị đã tới đây bồi em rồi sao.”
Nói xong, đi tới trước mặt Thẩm Hạo, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu, thân thiết hỏi,”Còn đau không, có bị thương đến chỗ khác hay không?”
Lúc trước ở bệnh viện, bởi vì có Tần Phỉ Tuyết ở đây, nàng ấy không tiện quan tâm quá mức.
Thẩm Hạo lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, nhìn Tần Phỉ Vũ vẻ mặt vẫn quan tâm như trước, trong lòng ấm áp, ôm lấy nàng, ôm vào trong ngực.
“Chị Phỉ, chị quan tâm em như vậy, có phải đã yêu em không?”
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Vũ vươn tay nhỏ bé, vuốt ve khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, ánh mắt quyến luyến lại ôn nhu, “Đồ ngốc, trễ thế này chị còn chạy đến chỗ em, em nói xem?”
Thẩm Hạo lập tức cúi đầu, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của anh đào trực tiếp in xuống.
Tần Phỉ Vũ lập tức ôm cổ hắn, hai người hôn nhau, đuổi theo đầu lưỡi của nhau, quấn mút lấy nhau, hôn chừng một hai phút, lúc này mới buông ra.
Hai người đều thở hồng hộc nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, không khí dần dần trở nên kiều diễm.
Đột nhiên, Tần Phỉ Vũ bật cười, đưa tay điểm vào sống mũi cao thẳng của Thẩm Hạo, “Thật sự là một tên ngốc, dùng sức như vậy, không sợ nghẹn chết chị à.”
“Không, em thương chị còn không kịp, làm sao có thể đem chị nghẹn chết đây.”
Nói xong, Thẩm Hạo cười hắc hắc, ôm nàng ngồi xuống sô pha,”Chị Phỉ, tên mập chết tiệt kia thế nào rồi?”
Tần Phỉ Vũ sửng sốt, “Em nói Tôn Đức? Anh ta không quá nghiêm trọng, vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.” Thẩm Hạo gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Ngày đó hắn tuy rằng dùng rất nhiều khí lực, nhưng cũng không hạ tử thủ, vẫn có chừng mực.
“Thông qua chuyện này, chị suy nghĩ rất nhiều, hiện tại đã cân nhắc kỹ.”
Đột nhiên, Tần Phỉ Vũ hai mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Thẩm Hạo, nói ra những lời này.
Nhất thời, Thẩm Hạo sửng sốt, “Chị Phỉ, chị thật sự quyết định rồi sao? Như vậy, quyết định của chị là…”
“Ly hôn!”
Hai chữ này Tần Phỉ Vũ nói rất nặng, tựa hồ đang cố ý nhấn mạnh.
Thẩm Hạo lập tức nhướng mày, nụ cười dần dần chiếm cứ toàn bộ khuôn mặt…
“Thật sao? Chị Phỉ, chị thật sự quyết định ly hôn với ông ta rồi sao? Đừng nói dối em!”
“Chị có cần phải dùng chuyện này để lừa dối em không?”
Tần Phỉ Vũ hờn dỗi lườm hắn một cái, Thẩm Hạo nhất thời hưng phấn không khép miệng lại được.
Hắn thật sự cao hứng, thật lòng vì Tần Phỉ Vũ thoát ly khỏi ngôi mộ hôn nhân vốn không hạnh phúc này, mà cảm thấy vui vẻ.
Nguyên bản hắn cũng không coi trọng cặp đôi Tôn Đức và Tần Phỉ Vũ, hắn cho rằng Tôn Đức căn bản không xứng đáng với Tần Phỉ Vũ.
Bất kể là diện mạo hay là cách xử sự của Tôn Đức, đều không hợp với Tần Phỉ Vũ.
Hơn nữa là một lão nam nhân, để kiều thê xinh đẹp như vậy trong nhà không yêu thương, lại ở trong công ty cùng những tiểu cô nương kia tán tỉnh nóng bỏng.
Lại còn vừa uống rượu liền động tay động chân, nhẹ thì mắng, nặng thì đánh, hoàn toàn không coi Tần Phỉ Vũ là ta gì.
Loại hôn nhân này không hạnh phúc, mặc kệ Tôn Đức có bản lĩnh như thế nào, có tiền cỡ nào, hoàn toàn không cần phải tiếp tục sống cùng hắn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo siết chặt Tần Phỉ Vũ bám sát trong ngực mình, “Chị Phỉ, chị biết không? Quyết định này của chị thật sự là một quyết định rất khôn ngoan.”