Phần 222: Biến hóa của Hạ Tiểu Vũ
Hồi tưởng lại bộ dáng luống cuống tay chân vừa rồi của Thẩm Hạo, nàng không khỏi nở nụ cười khẽ, cảm thấy hắn cũng không phải chán ghét như vậy, ngược lại còn có chút ngốc nghếch.
Nhưng vẻ mặt biến hóa của Hạ Tiểu Vũ, Thẩm Hạo cảm thấy có chút trợn tròn mắt.
Chuyện gì đã xảy ra với nữ nhân này vậy? Một hồi xấu hổ, một hồi lại âm thầm cười trộm, chẳng lẽ là có ý với mình?
Ngay khi Thẩm Hạo đang suy nghĩ lung tung, Hạ Tiểu Vũ đột nhiên đẩy hắn một cái, thẹn thùng nói…
“Được rồi, hôm nay cảm ơn cậu, tôi muốn tắm rửa nghỉ trưa, cậu bận việc của mình trước đi.”
Ta thao, dùng xong liền hạ lệnh đuổi khách?
Thẩm Hạo không khỏi nhíu nhíu mày, bất quá nghĩ đến hôm nay, thái độ của Hạ Tiểu Vũ đối với hắn đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng vẫn có chút vui vẻ, xem ra khoảng cách đến lúc hắn bắt được cô nàng này, cũng không còn xa.
Nghĩ đến đây, hắn và Hạ Tiểu Vũ đơn giản trêu chọc vài câu, liền rời khỏi biệt thự.
Cùng lúc đó, Tần Phỉ Tuyết bên này, buổi trưa có việc về nhà lấy đồ, bởi vì đồ vật kia đặt ở trong phòng Thẩm Hạo, nên sau khi đẩy cửa phòng ra, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Đồ đạc của Thẩm Hạo trong phòng, tất cả đều không thấy đâu nữa.
Nàng sửng sốt một chút, sau đó lẩm bẩm: “Tiểu tử thúi này, dọn đi mà ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không thèm nói, thật sự là…”
Tần Phỉ Tuyết ngồi trên sô pha tức giận, nhưng nhìn phòng khách có chút trống rỗng, trong lòng lại không khỏi tuôn ra một cảm giác mất mát, không hiểu sao lại có chút khổ sở áy náy.
Ngay cả chính nàng cũng không rõ, vì sao lại sinh ra tâm lý như vậy.
Vài giây sau, nàng sâu kín thở dài, “Có lẽ mình đã quen với việc có cậu ấy. Bất quá chuyển đi cũng tốt, ít nhất mình không cần cả ngày lo lắng đề phòng.”
Hồi tưởng lại mỗi lần Thẩm Hạo không phân biệt trường hợp, to gan vô cùng mà động tay động chân với nàng, Tần Phỉ Tuyết liền mạnh mẽ đè xuống cái loại cảm giác mất mát khó hiểu trong lòng.
Cho dù có khổ sở thế nào đi nữa, vậy thì có thể như thế nào? Mình cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, bởi vì mình là mẹ của Tư Tư!
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tần Phỉ Tuyết vẫn ngồi trên sô pha một hồi lâu, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng bếp, chuẩn bị cơm tối.
Khoảng hơn nửa giờ sau, chuông cửa đột nhiên kêu lên.
Tần Phỉ Vũ Tuyết trong lòng khẽ động, vội vàng buông công việc trên tay xuống, bước nhanh đến trước cửa.
Trong nháy mắt khi cửa phòng mở ra, trên mặt nàng lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.
“Phỉ Vũ, em trở về, ngồi trước, đợi lát nữa là có cơm rồi.”
Nhìn Tần Phỉ Tuyết vẻ mặt có chút cô đơn, Tần Phỉ Vũ không khỏi nhướng mày, “Chị, chị còn đang tức giận vì chuyện của em và Tôn Đức sao?”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Tuyết sửng sốt, miễn cưỡng cười lắc đầu, “Không có, hắn ta không đáng để chị tức giận.”
Thấy chị mình lộ ra nụ cười, Tần Phỉ Vũ cũng không nghĩ nhiều, liền ngồi trên sô pha xem TV.
Nhưng đợi một lát, phát hiện Thẩm Hạo cùng Trần Tư Tư đều chưa trở về, liền nhịn không được hỏi:
“Chị, Tư Tư và Tiểu Hạo đâu? Hai người bọn họ không phải vẫn còn làm thêm giờ đấy chứ?”
Tần Phỉ Tuyết đang bận rộn trong phòng bếp, động tác trên tay hơi chậm lại, rất bình tĩnh nói…
“Tư Tư hẳn là đang tăng ca, về phần Tiểu Hạo. Thằng bé chuyển ra ngoài ở một mình rồi.”
Nghe nàng nói như vậy, Tần Phỉ Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt không khỏi lộ ra vài phần tươi cười.
“A, dọn ra ngoài cũng tốt, bằng không ba nữ nhân chúng ta ở chung một nhà cùng một đại nam nhân, ít nhiều có chút bất tiện.”