Phần 217: Bức tranh mỹ nhân hương diễm
Trương Uyển lập tức nũng nịu hô một tiếng, bởi vì tư thế này, đầu nàng trực tiếp vùi vào trong nước.
Thấy thế, Thẩm Hạo lập tức đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, dùng sức kéo một cái.
Nhất thời, một bức tranh mỹ nhân hương diễm xuất hiện trong bồn tắm khiến hắn nhìn mà hai mắt thẳng tắp.
Chỉ thấy mái tóc đen nhánh của Trương Uyển tựa như thác nước, xõa tung trên vai thơm cùng với hai mảnh tuyết trắng, không ngừng nhỏ giọt, khiến cho da thịt trắng như tuyết cùng xương quai xanh tinh xảo, càng lộ ra trắng nõn mê người.
Hai tòa nặng trịch đầy đặn, có một nửa ngâm trong nước, không ngừng run lên, nổi lên từng trận sóng thịt mê người.
Một màn này khiến phía dưới Thẩm Hạo lập tức nổi lên phản ứng, hai tay nhịn không được đắp lên hai mảnh tuyết trắng bắt đầu chơi đùa.
Nhận thấy chỗ nóng bỏng kia đặt ở trong khe huyệt của mình, tim Trương Uyển run lên, vươn cái lưỡi nhỏ phấn nộn cố ý liếm lên đôi môi đỏ mọng, mị nhãn như tơ nhìn hắn, “Kẻ xấu, dùng sức thương người ta.”
Mỹ nữ có nhu cầu, có thể cự tuyệt hay không? Đương nhiên là không thể!
Thẩm Hạo không chút do dự, hai tay xuyên qua người nàng, một đường xẹt qua vòng eo nhỏ nhắn đường cong kinh người, ôm lấy hai cánh mông tròn trịa, nâng lên.
Sau khi nhận thấy ý đồ của hắn, Trương Uyển mỉm cười, chủ động phối hợp.
“Có muốn thử tư vị bị em dùng loạn côn đánh chết hay không?”
Khi chỗ đó đặt ở nơi yếu hại của Trương Uyển, Thẩm Hạo lại ôm nàng không cho nàng ngồi xuống, đồng thời cố ý ưỡn thắt lưng, ở khu vực tuyết trắng kia cọ xát một trận.
Trương Uyển bị mài đến trong lòng phát hoảng, phía dưới ngứa ngáy, một tay ôm cổ hắn, ánh mắt cầu xin, vẻ mặt quyến rũ nói”Hảo ca ca, không cần tra tấn Uyển Nhi muội muội, người ta đã sớm muốn bị ngươi dùng loạn côn đánh chết!”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo không làm khó dễ, buông lỏng hai tay.
“A…”
Trương Uyển lập tức phát ra một tiếng rên rỉ dài đầy thỏa mãn hưng phấn, không đợi Thẩm Hạo có động tác, đã ôm lấy cổ hắn, điên cuồng cưỡi ngựa.
Lại một hồi đại chiến ngập tràn hương diễm, từ đó mở màn.
Theo bọt nước trong bồn tắm bốc lên, thân thể hai bộ trắng nõn quấn lấy nhau, toàn bộ phòng tắm sắc xuân vô biên.
Từng tiếng từng tiếng rên rỉ như khóc như cười, uyển chuyển mê người, hòa cùng âm thanh thân thể nặng nề va chạm, khiến cho không khí tràn ngập hương vị tình dục.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, sau khi rời khỏi nhà Trương Uyển, Thẩm Hạo trở về nhà, suy nghĩ trái phải một lần, cảm thấy không thể không chuyển ra ngoài.
Bởi vì mẹ vợ căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, hiện tại ngay cả cùng hắn nói thêm một câu cũng không muốn.
Tiếp tục dây dưa ở chỗ này không đi căn bản không có khả năng, chỉ khiến hắn cùng mẹ vợ càng náo loạn càng cứng nhắc.
Buổi tối Trần Tư Tư tan tầm về nhà, Thẩm Hạo nói với nàng suy nghĩ của mình.
Trần Tư Tư tỏ vẻ tạm thời sẽ không chuyển qua ở, bởi vì chỗ hắn cách nơi nàng đi làm quá xa, Thẩm Hạo cũng không kiên trì bắt nàng cùng mình chuyển về nhà mới.
Buổi tối Tần Phỉ Vũ cũng không trở về, ở lại bệnh viện chăm sóc Tôn Đức.
Tần Phỉ Tuyết sau khi về nhà tắm rửa một cái, liền nhốt mình trong phòng, cũng không đi ra.
Loại tình cảnh này làm cho Thẩm Hạo hiểu được mình nhất định phải dọn ra ngoài ở, không có một chút khả năng thay đổi.