Phần 211: Đánh nhau
“Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lão tử lúc trước nên nghĩ hết mọi biện pháp đuổi ngươi ra khỏi công ty.”Tôn Đức hừ lạnh một tiếng.
“Bất quá ngươi cũng đừng quá đắc ý, lão tử một ngày nào đó sẽ lật đổ tên tiểu nhân dơ bẩn hèn hạ như ngươi, đến lúc đó để cho ngươi khóc lăn ra khỏi công ty!”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo nở nụ cười, cười rất là đắc ý.
Tôn Đức càng phẫn nộ, hắn càng cao hứng, mặc dù gã mập mạp chết tiệt này nói chuyện phi thường khó nghe.
“Tôi sẽ chờ ngày đó, ngàn vạn lần đừng để tôi chờ quá lâu nha.”
Thẩm Hạo cười hắc hắc, từ trên xuống dưới đánh giá Tôn Đức một phen, lại chậc chậc lưỡi, lắc đầu nói, “Kỳ thật cho đến bây giờ tôi cũng không nghĩ ra được, người như ông, lúc trước làm sao có thể ngồi vào vị trí giám đốc bán hàng chứ?”
“Ông dựa vào thân thể giống như lợn béo, hay là dựa vào vỗ mông ngựa mà leo lên được vị trí kia?”
Nói xong, khinh thường cười cười, “Bất quá những thứ này cùng tôi đã không còn bao nhiêu quan hệ, ông là ông, tôi là tôi.”
“Mặc dù bây giờ chúng ta không làm việc trong cùng một bộ phận, nhưng tôi là giám đốc, ông là nhân viên, sau này nhìn thấy tôi phải gọi một câu giám đốc, hiểu chưa?”
Thẩm Hạo nói chuyện một chút cũng không khách khí, còn có một nguyên nhân, là bởi vì tên mập mạp chết tiệt này từng đánh Tần Phỉ Vũ.
Nhìn Thẩm Hạo dương dương đắc ý, Tôn Đức tức giận đến nỗi răng nghiến kèn kẹt, lửa giận trong lòng bùng cháy, hai bàn tay không khỏi siết chặt, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, bộ ngực nhanh chóng phập phồng.
Tiểu tử từng bị hắn giẫm dưới chân, tùy ý chèn ép, hiện giờ lại trở thành lãnh đạo của hắn, gặp mặt đều phải chào hỏi.
Loại chênh lệch thân phận trước sau cực lớn này, làm cho hắn tức giận đến cơ hồ mất đi lý trí.
Bởi vì tâm tình quá mức kích động, khuôn mặt mập mạp đầy mỡ tím lên một mảnh, giống như gan heo.
Lại liên tưởng đến Thẩm Hạo rất có thể có quan hệ cùng lão bà của mình, trong lúc lửa giận thiêu đốt, không khỏi nổi lên ác đảm.
“Tiểu tử thối, mày dám nói chuyện với tao như vậy?!”
Giận dữ gầm lên một tiếng, Tôn Đức không chút suy nghĩ, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Thẩm Hạo!
Thân thể Thẩm Hạo nhất thời lảo đảo, lui về phía sau một hai bước, chỉ cảm thấy trên má một trận đau rát nóng bỏng, không khỏi há miệng, đưa tay nhẹ nhàng ấn nhéo vài cái.
Thấy Thẩm Hạo bị mình đánh cho một quyền, thế nhưng lại không có chuyện gì, Tôn Đức quả thực tức giận, lại giơ quyền một lần nữa đấm tới.
“Đây là con mẹ nó ông tự mình tìm không thoải mái!”
Thẩm Hạo mắng một câu, khi nắm đấm Tôn Đức còn chưa kịp hạ xuống, một tay bắt lấy cánh tay hắn, đồng thời tay kia đột nhiên giơ lên, hung hăng tát một cái!
“Chát!”
Âm thanh tát mặt vang lên thanh thúy, Tôn Đức nhất thời sửng sốt, hai con mắt nhỏ trợn tròn, vẻ mặt không thể tin được.
Hắn tuyệt đối không ngờ Thẩm Hạo lại dám đánh trả, phải biết rằng hắn chính là dượng tương lai của Thẩm Hạo a!
Nhớ tới bộ dáng ủy khuất đáng thương của Tần Phỉ Vũ, cùng với tư thái kiêu ngạo cuồng vọng của Tôn Đức, Thẩm Hạo lửa giận đốt lên.
“Mập mạp chết tiệt, là ngươi động thủ trước, tôi đây là phòng vệ chính đáng!”
Nói xong, một quyền nện vào mặt Tôn Đức mập mạp, sau đó tung ra một cước đạp mạnh vào bụng hắn, đồng thời buông tay ra.
Một giây sau, Tôn Đức liên tục lui ba bốn bước, dưới chân bất ổn, ngồi xổm trên mặt đất.