Phần 210: Tôn Đức
Ôn tồn trong chốc lát, nhìn đồng hồ, đã đến lúc đi làm, Thẩm Hạo ôm Tần Phỉ Vũ vào phòng tắm, hai người lần lượt dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lại quét dọn chiến trường.
Sau khi xác định không để lại bất kỳ dấu vết nào, Thẩm Hạo ôm lấy Tần Phỉ Vũ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn anh đào hồng nhuận của cô, “Chị Phỉ, em phải đi làm đây.”
Tuy rằng trong lòng rất không nỡ, nhưng Tần Phỉ Vũ cũng không có biện pháp, chỉ có thể dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, gật đầu nói, “Trở về sớm một chút nha, chị chờ em đấy.”
Nói xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, lại vội vàng túm lấy Thẩm Hạo, “Nhớ kỹ, sau khi đến công ty, mặc kệ như thế nào, nhất định không nên cùng hắn xảy ra xung đột.”
Thẩm Hạo đương nhiên biết hắn trong miệng Tần Phỉ Vũ là ai, lúc này mới lắc đầu cười khẽ,”Yên tâm đi, chị Phỉ, em cũng không thèm chấp nhặt với kẻ như hắn.”
Dưới ánh mắt ba phần lo lắng bảy phần u oán của Tần Phỉ Vũ, Thẩm Hạo đẩy cửa rời đi.
Từ sau khi trở thành giám đốc bộ phận bán hàng, công việc của Thẩm Hạo trở nên thoải mái hơn không ít, cả buổi sáng đều là ngồi uống cà phê, lướt web lướt tin tức.
Công việc thoải mái như vậy, làm cho Thẩm Hạo thoải mái đồng thời không thể không cảm khái Tôn Đức lúc trước thật sự là quá thoải mái.
Không cần phải bận rộn gọi điện thoại cả ngày để kéo khách hàng, càng không phải dãi nắng dầm mưa.
Nhưng chính là có công việc thoải mái như vậy, Tôn Đức vẫn còn mất hứng, luôn tìm hắn phiền toái.
Thời gian nhoáng một cái liền đến giữa trưa, Thẩm Hạo tắt máy tính, xuống lầu chuẩn bị ăn cơm, vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Con ngươi hắn vừa chuyển, giả vờ không phát hiện, chỉ lo trực tiếp đi về phía trước.
“Thẩm Hạo!”
Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh âm lạnh lẽo, làm cho bước chân Thẩm Hạo đi về phía trước hơi chậm lại.
Xoay người lại, chỉ thấy Tôn Đức kéo thân thể mập mạp cồng kềnh, vẻ mặt nặng nề đi về phía hắn.
“Ồ, trùng hợp như vậy, giám đốc Tôn… A, không, tôi quên mất, bây giờ ông không còn là giám đốc nữa.”
“Hiếm khi thấy ông tự mình xuống lầu mua cơm, thật sự không dễ dàng.”
Thẩm Hạo âm dương quái khí nói, đặc biệt là nhìn thấy Tôn Đức vẻ mặt âm trầm, dám giận nhưng không dám nói, trong lòng một trận sảng khoái.
Mẹ nó, rốt cục cũng đến phiên lão tử ở trước mặt gã mập mạp chết tiệt này mặt mày hớn hở, thật là con mẹ nó không dễ dàng nha!
“Tiểu tử, cậu đừng quá đắc ý, không phải chỉ là vận cứt chó sao? Có gì để mà đắc ý chứ?”
Đè nén lửa giận trong lòng, Tôn Đức lạnh lùng nhìn Thẩm Hạo, “Hơn nữa ta ngàn tính vạn tính thật không ngờ tiểu tử ngươi lại tàn nhẫn như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”
“Hiện tại đem tôi đuổi đi, cậu thành công trở thành giám đốc bộ phận bán hàng, vừa lòng chứ? Thư thái chứ? Thủ đoạn của cậu ở trong mắt tôi chẳng qua chỉ là mấy trò dơ bẩn đê tiện, quả thực chính là một tên tiểu nhân từ đầu tới đuôi!”
Trong mắt Tôn Đức, hắn bị điều chuyển chức vụ, hoàn toàn là bởi vì Thẩm Hạo ở sau lưng giở trò.