Phần 21: Một ngón tay quá nhỏ
Một giây sau, thân thể Tần Phỉ Tuyết rõ ràng run rẩy một chút.
“A…”
Dị vật đột nhiên xuất hiện này, làm cho lông mày nàng căng thẳng, một loại cảm giác đã lâu không gặp, dâng lên trong lòng.
Nhưng một ngón tay đối với nàng mà nói là quá nhỏ, căn bản không thỏa mãn được sự trống rỗng mà nàng khát vọng đã lâu.
Bất quá cái loại khiêu khích qua lại này, lại làm cho nàng lại cảm thấy đây là một loại hưởng thụ không gì sánh kịp, thứ đồ chơi kia không thể so sánh được.
Kỹ thuật dùng tay của Thẩm Hạo cũng không tệ lắm, hắn đem tất cả dục vọng của mình, đều thông qua ngón tay này phát tiết ra ngoài, làm cho Tần Phỉ Tuyết nằm trên người hắn run rẩy không thôi, thậm chí trong miệng liên tục phát ra tiếng thở dốc.
Một hồi lâu sau, Tần Phỉ Tuyết thật sự chống đỡ không nổi, cứ tiếp tục như vậy, nàng lo lắng mình tiết thân trên người Thẩm Hạo, vì thế vội vàng bắt lấy tay Thẩm Hạo, ngăn cản hành vi của hắn.
“Dì, làm sao vậy?” Thẩm Hạo giả vờ hỏi.
Tần Phỉ Tuyết vùi đầu, hờn dỗi nói, “Con đừng lộn xộn, trên đường còn có người, dì đau chân, mau trở về.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo giật mình một cái, thiếu chút nữa quên mất chuyện này, vội vàng rút tay ra, bước nhanh về nhà.
Đến nhà, đặt Tần Phỉ Tuyết lên sofa, ánh mắt Thẩm Hạo bất giác dừng lại giữa hai chân nàng, trên chiếc quần đùi màu vàng nhạt, bộ vị ở giữa đã là một mảnh nước, giống như là không cẩn thận đi tiểu lên trên.
Chỉ là nhìn bộ dáng thống khổ của mẹ vợ, hắn vội vàng thu hồi tâm tư.
“Dì, trong nhà có dầu vạn hoa hay không, con bôi cho dì một chút.”
“Dưới ngăn kéo trước TV, con xem có không?”
Tần Phỉ Tuyết bóp bóp đôi chân trần trụi của mình, ngửi thấy mùi hương phát ra từ dưới thân, lúc này nàng ấy mới ý thức được, quần của mình đều đã ướt đẫm, vội vàng khép hai chân lại.
Nghĩ đến Thẩm Hạo vừa mới ở bên ngoài liền làm mình thành như vậy, nàng liền cảm thấy rất hưng phấn, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã trở nên rất thích loại cảm giác này.
Càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạo đang cúi người tìm dầu vạn hoa, nàng kìm lòng không đậu mở hai chân ra, ảo tưởng Thẩm Hạo xoay người, nhắm ngay chỗ kia của mình, quất mạnh một trận.
Cùng lúc đó, Thẩm Hạo vừa vặn quay đầu, nhìn thấy hình ảnh hương diễm kia.
Tần Phỉ Tuyết sợ tới mức vội vàng khép hai chân lại, trên khuôn mặt đỏ đến sắp chảy máu.
Mẹ vợ đây là muốn làm gì???
Thẩm Hạo ngẩn người một chút, sau đó đi đến bên cạnh Tần Phỉ Tuyết ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt chân ngọc của nàng lên đùi mình, mà bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn kia, vừa vặn nằm ở chỗ nóng bỏng của hắn.
Chân đẹp như vậy, nếu như mang một đôi tất chân, sau đó kẹp chỗ kia của mình, khẳng định sẽ rất sảng đi.
Nghĩ đến hình ảnh duy mỹ kia, Thẩm Hạo hạ quyết tâm, về sau chỉ cần có cơ hội, nhất định phải thử đôi chân ngọc của mẹ vợ.
Tiểu tử này, bôi thuốc cũng muốn chiếm tiện nghi của mình!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tần Phỉ Tuyết cũng không phản cảm, ngược lại muốn đến gần hơn, dùng chân nhỏ của mình, hảo hảo cảm thụ vật nóng bỏng kia của Thẩm Hạo.
“Dì ơi, lại đây, con bôi thuốc cho dì.”
Thẩm Hạo đổ dầu vạn hoa vào lòng bàn tay, sau đó dán chặt vào mắt cá chân có chút sưng đỏ của Tần Phỉ Tuyết, thập phần ôn nhu xoa bóp.
Vốn có chút đau đớn, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạo nghiêm túc lại ôn nhu, Tần Phỉ Tuyết nhịn xuống đau đớn, hảo hảo hưởng thụ tiểu nam nhân này dốc lòng chiếu cố.
Theo sự xoa nắn của Thẩm Hạo, đau đớn của Tần Phỉ Tuyết được giảm bớt, theo đó, là rất nhẹ sảng khoái.