Phần 208: Ý loạn tình mê
Lông xù có chút dăm mặt, nhưng rất thoải mái, làm cho Thẩm Hạo nhịn không được cọ xát trên phạm vi lớn.
Đồng thời hai tay ở bên trong đôi chân trắng nõn bóng loáng, tinh xảo, giàu tính đàn hồi vuốt ve qua lại.
“Chị Phỉ, thích không? Còn có thể kích thích hơn nữa đấy, chị có muốn trải nghiệm không?”
Đối mặt với thế công mãnh liệt như vậy của Thẩm Hạo, Tần Phỉ Vũ lập tức ý loạn tình mê.
Nửa người trên vô lực tựa vào ghế, hai chân đẹp mở ra thật lớn.
Mà dưới váy ngủ sa mỏng màu trắng, có một cái đầu đen nhánh, không ngừng lộn xộn.
Mỗi lần đầu hắn động một chút, thân thể mềm mại của nàng liền run rẩy theo, hai mảnh tuyết trắng cũng là một trận lung lay.
“Ừm… Ăn nhẹ chút, không, ah… Đừng, quá mạnh, ư… Không cần cắn đậu đậu của chị a, ừm, a…”
Công lực liếm hoa huyệt của Thẩm Hạo quả thật không tầm thường, đầu lưỡi nóng rực không ngừng linh hoạt quét qua quét lại trên khe mỹ nhân phấn nộn kia, thỉnh thoảng lại khẽ cắn một cái.
“Ồ… Sắp chết, chị sắp bị em liếm đến chết, ư… a…”
Thế công cuồng mãnh kéo dài ba bốn phút, Tần Phỉ Vũ đột nhiên vươn hai tay gắt gao ôm đầu Thẩm Hạo ấn xuống, đồng thời thân thể mềm mại căng thẳng mà đứng lên.
Một giây sau, cả người nàng run lên, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của anh đào mở to, không ngừng thở hổn hển, giống như cá sắp chết khát.
Nàng thế nhưng ở dưới màn vuốt ve từ cái lưỡi của Thẩm Hạo, đạt cao trào!
“Chị Phỉ, kích thích sao? Hay là khó chịu?”
Thẩm Hạo thò đầu ra, đứng lên, miệng mũi dính ướt một mảnh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra ánh sáng mênh mông.
Tần Phỉ Vũ thở hổn hển, yếu ớt vô lực nói: “Thoải… thoải mái chết đi được, chị cũng sắp bị em làm đến chết rồi.”
Nghe nàng nói như thế, Thẩm Hạo cười hắc hắc,”Còn có thoải mái hơn nữa, chị Phỉ có muốn thử một chút không?”
Nói xong, thoáng cái kéo quần của mình ra, bộ vị kia đã sớm nóng này lập tức nhảy ra.
“Có thích hay không?”
Tần Phỉ Vũ miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, nhất thời vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm đôi môi đỏ mọng, đồng thời dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy nó.
“Thích, thích chết đi được.”
Thấy Tần Phỉ Vũ quyến rũ mê người như thế, Thẩm Hạo chỉ cảm thấy đoàn tà hỏa ở bụng đột nhiên khuếch đại khắp toàn thân, làm cho hắn rốt cuộc khó có thể kiềm chế.
Nhưng vì hưởng thụ càng nhiều, hắn cố nén xúc động, cười hắc nói, “Nếu thích còn không mau ăn một chút, xem xem có phải là hương vị quen thuộc hay không.”
Nghe hắn nói như vậy, Tần Phỉ Vũ hờn dỗi lườm hắn một cái, chậm rãi đứng thẳng người lên, sau đó khom lưng xuống, mị nhãn như tơ nhìn hắn, khép lại mái tóc rải rác hai bên má.
“Muốn chị ăn sao?”
“Muốn, sắp muốn đến chết rồi.”
Thấy Vẻ mặt Thẩm Hạo gấp gáp không thể nhịn được, Tần Phỉ Vũ nhăn mũi đáng yêu, hơi thở nội tiết tố nồng đậm kia, khiến nàng ấy mê say.
Cảm thụ được chỗ nóng rực kia, trong lòng nàng không khỏi giật mình, chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn anh đào hồng nhuận, đầu chậm rãi chìm xuống.
Nhất thời, Thẩm Hạo hít một hơi khí lạnh, cái loại cảm giác ấm áp ẩm ướt này, làm cho hắn không khỏi cả người căng thẳng.
Không thể không nói kỹ thuật khẩu giao của Tần Phỉ Vũ phi thường thành thạo, chỉ chốc lát sau đã khiến Thẩm Hạo thở hồng hộc.
Nhìn Tần Phỉ Vũ đang ra sức dưới háng mình, Thẩm Hạo xấu xa cười nói: “Chị Phỉ, chị ăn giỏi như vậy, có phải thường xuyên phục vụ Tôn Đức không?”
Nhất thời, động tác Tần Phỉ Vũ dừng lại, hờn dỗi lườm hắn một cái, chậm rãi phun ra…
“Đáng chết, lúc này ngươi nhắc hắn làm gì? Không được nhắc đến hắn, nhắc tới hắn chị chính là một bụng tức giận!”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo ưỡn ưỡn thắt lưng, Tần Phỉ Vũ lập tức hiểu ý, một lần nữa ngậm lấy.