Phần 204: Ướt
Giữa quần lót Tần Phỉ Tuyết có chút ẩm ướt, điều này làm cho Thẩm Hạo không khỏi sửng sốt, nhưng khi nhận thấy hạt châu nhỏ mềm mại kia không biết từ khi nào đã trở nên lên cứng rắn, trong lòng hắn không khỏi một mảnh nóng rực.
Mẹ vợ tương lai trong lúc ngủ say lại bị hắn sờ nổi lên phản ứng, phía dưới còn chảy nước, hơn nữa còn làm ướt quần lót!
Vừa nghĩ đến tràng diện hương diễm kích thích khiến người ta huyết mạch phun trào kia, mông hắn nhún nhún càng thêm nhanh.
Đồng thời có chút lo lắng Tần Phỉ Vũ hoặc Trần Tư Tư đột nhiên mở cửa đi ra đi vệ sinh, loại cảm giác vừa khẩn trương vừa kích thích này, làm cho hắn trở nên đặc biệt hưng phấn, động tác cũng càng ngày càng thô bạo.
Rốt cục, cọ xát hơn mười phút, một cỗ khoái cảm mãnh liệt tập kích toàn thân, làm cho Thẩm Hạo nhịn không được rùng mình một cái, thắt lưng cũng dần dần tê dại.
Cái loại cảm giác sắp phun trào này, làm cho hô hấp của hắn dần dần dồn dập, nhịn không được dùng sức cọ xát.
“Ư… a…”
Đột nhiên, Thẩm Hạo hít một hơi khí lạnh, trong miệng phát ra một tiếng rên trầm thấp đè nén, nặng nề thở dốc.
Một giây sau, côn thịt bành trướng đến cực hạn, kịch liệt run rẩy, toàn bộ phun lên bộ đồ ngủ màu đen của Tần Phỉ Tuyết, tạo thành sự tương phản cực kỳ rõ ràng.
Hơi thở nội tiết tố nồng đậm xông vào mũi, trong không khí tràn ngập mùi vị mỹ tục.
“Tiểu Hạo?! Con…”
Trong khi hai mắt Thẩm Hạo lật thẳng vì sảng khoái, một đạo thanh âm phẫn nộ mà lạnh như băng đột nhiên vang lên.
Không biết từ khi nào, Tần Phỉ Tuyết đã tỉnh lại.
Nhìn chỗ đó của con rể mình, trái tim nàng run lên, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, hai má nóng lên.
Vội vàng nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu sang một bên, đồng thời nhăn mũi.
Một cỗ khí tức nội tiết tố hùng mãnh, làm cho hô hấp của nàng có chút dồn dập, nhưng càng nhiều lại là phẫn nộ.
“Dì, con…”
“Dì cái gì? Đã lúc nào rồi mà con còn nghĩ… Nghĩ đến loại chuyện này, hơn nữa còn làm như vậy với dì, trong mắt con rốt cuộc có người dì như tôi hay không?!”
Lưng trơn trượt một mảnh, làm cho Tần Phỉ Tuyết thập phần không thoải mái, nàng nhíu mày, đẩy Thẩm Hạo ra, lục tục đứng dậy.
“Tiểu Hạo, dì thật quá thất vọng về con!”
Lạnh lùng nhìn Thẩm Hạo, hô hấp Tần Phỉ Tuyết có chút dồn dập, nàng thật sự là rất tức giận.
“Tâm tình dì vốn không tốt, con còn muốn làm loại chuyện này, huống chi Phỉ Vũ cùng Tư Tư đều ở đây, chẳng lẽ con không sợ các nàng đột nhiên đẩy cửa đi ra sao?!”
“Con chỉ nghĩ đến bản thân nhất thời sảng khoái, con có nghĩ tới dì không? Nếu chuyện này bị Phỉ Vũ hoặc Tư Tư bắt gặp, con bảo dì sau này còn làm người như thế nào?!”
Thẩm Hạo bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tay chân luống cuống ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt né tránh, vẻ mặt bối rối, thật giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.
Bởi vì hắn nhìn ra mẹ vợ thật sự tức giận, muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Còn không cất chỗ đó của con đii!”
Tần Phỉ Tuyết một lần nữa thấp giọng quát lớn một câu, lúc này Thẩm Hạo mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng nhét chỗ đó vào trong đũng quần, kéo khóa quần lên.
Chờ hắn làm xong tất cả, Tần Phỉ Tuyết lạnh lùng nói, “Ngày mai con liền dọn ra ngoài ở đi, không cần ở nhà này nữa!”
Nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Hạo một cái nữa, tức giận đi vào phòng tắm, xem ra là định tắm rửa.
Thẩm Hạo vẻ mặt mơ hồ, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ giọng thở dài.