Phần 198: Chuyện cũ
Chuyện xảy ra năm năm trước, Thẩm Hạo vẫn nhớ như in. Bởi vì lúc ấy mình cứu được người trước mắt này, hắn lúc ấy thế nhưng hứa hẹn tiền xe tùy tiện để mình chọn.
Bất quá bởi vì lúc ấy mình còn học đại học vẫn chưa tốt nghiệp, hắn cũng không có áp lực gì, liền không tiếp nhận, càng không coi là chuyện gì lớn.
Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là quá đơn thuần.
“Ân công, cậu còn có thể nhớ tôi chứ?”
Nhìn người trẻ tuổi cao lớn cường tráng trước mắt, Sở Chấn chậm rãi dung hợp hắn cùng đạo thân ảnh trong trí nhớ của mình.
Mấy năm không gặp, cao lên không ít, cũng bớt đi sự ngây ngô, cả người thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, không tệ.
Nhớ tới một màn năm năm trước, Sở Chấn đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải là nhờ có Thẩm Hạo, hắn thật sự không biết mình bây giờ sẽ như thế nào.
“Là ông à? Ông là… ba của Tiểu Sở? Đây có phải là nhà ông không?”
Sau khi phục hồi tinh thần, ánh mắt Thẩm Hạo quét qua quét lại trên người Sở Chấn và Sở Uyển Ngôn, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
“Không sai, là tôi.”
Nhìn thấy ân nhân cứu mạng, dưới cơn kích động, Sở Chấn bước nhanh lên phía trước, vươn hai tay ra.
Thẩm Hạo sửng sốt, vội vàng đưa tay cầm lấy,”Tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa, không nghĩ tới ông lại là phụ thân của Tiểu Sở.”
Nghe hắn nói như vậy, Sở Chấn rất là cảm khái cười nói, “Đúng vậy, tôi cũng thật không ngờ ân nhân năm đó cứu tôi, hiện tại lại làm việc trong công ty của tập đoàn Uy Chấn của tôi.”
Nói xong, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hạo, hắn nặng nề vỗ vỗ vài cái lên trên vai hắn.
“Mấy năm không gặp, rắn chắc hơn không ít nhỉ. Chính thức giới thiệu với cậu một chút, tên tôi là Sở Chấn, là người sáng lập tập đoàn Uy Chấn kiêm chủ tịch hiện tại.”
Cái gì?! Người sáng lập, chủ tịch tập đoàn Uy Chấn?!
Mẹ nó, lão tử đang nằm mơ đi, đùa giỡn cái gì vậy a?!
Thấy Thẩm Hạo vẫn trợn mắt há mồm như trước, Sở Chấn ôn hòa cười,”Tối hôm qua nghe con gái tôi nói trưởng phòng hướng dẫn con bé làm việc tên là Thẩm Hạo, là người rất tốt, thái độ đối với công việc cũng tích cực nghiêm túc, lúc ấy tôi liền nghĩ đến là ân công cậu.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo rốt cục phục hồi tinh thần lại, đồng thời cũng hiểu được việc sao hôm nay vận khí của hắn lại tốt như vậy, ngoài ý muốn nhận hết chuyện tốt này đến chuyện tốt khác.
Ba của Sở Uyển Ngôn là Sở Chấn, mà Sở Chấn lại là người sáng lập tập đoàn Uy Chấn kiêm chủ tịch hiện tại.
Toàn bộ công ty đều là do nhà người ta mở, điều động nhân sự bất quá chỉ cần một câu mà thôi.
“Sở, Sở…”
Thẩm Hạo “Sở” nửa ngày cũng không biết gọi là gì cho tốt, gọi thúc thúc có vẻ không tôn trọng, dù sao cũng là cấp trên cao nhất của hắn, gọi ông chủ lại có vẻ quá xa lạ.
Ngay khi Thẩm Hạo khó xử, Sở Chấn ôn hòa cười nói, “Cứ gọi tôi là Sở thúc đi, đến, ngồi xuống nói chuyện nào.”
Nói xong, nhìn Sở Uyển Ngôn ngây người ở một bên, không khỏi nhướng mày, “Còn sững sờ ở đó làm gì? Mau đi rửa trái cây đi.”
“Ồ, được rồi, con sẽ đi ngay bây giờ”.”
Nhìn tay ba mình và Thẩm Hạo vẫn nắm cùng một chỗ, thủy chung không tách ra, Sở Uyển Ngôn rốt cục hiểu được vì sao tối hôm qua khi nàng ấy nhắc đến tên Thẩm Hạo, ba mình lại kích động như vậy…
Thì ra anh Thẩm lại là ân nhân cứu mạng của ba, trách không được tối hôm qua ba mình không khống chế được cảm xúc kích động.
Xem ra mình chẳng những giúp Thẩm ca giải quyết được phiền toái, hơn nữa còn giúp ba mình tìm được ân nhân cứu mạng, bổn tiểu thư thật đúng là tiểu tiên nữ tập trung mỹ mạo cùng vận khí trên cùng một thân nha.
Sở Uyển Ngôn trong lòng vui vẻ nghĩ, cả người thoạt nhìn cũng không còn vẻ cao lãnh nữa, mà giống như một cô bé hàng xóm, vui tươi đáng yêu.