Phần 197: Làm khách
Tuy rằng rất nghi hoặc, nhưng Sở Uyển Ngôn cũng không hỏi nhiều, dựa theo lời dặn dò của ba mình, gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Hạo.
“Vào đi.”
Thấy mình tiến vào Thẩm Hạo liền lập tức thu hồi nụ cười, ra vẻ uy nghiêm, Tô Uyển Ngôn bật cười.
Nếu như cho ngươi biết tất cả đều là bổn tiểu thư âm thầm tương trợ, ngươi sẽ cảm tạ bổn tiểu thư như thế nào đây?
“Anh Thẩm, tan tầm có thời gian không?”
Nghe nói như thế, Thẩm Hạo cười hắc hắc,”Như thế nào, ngươi muốn làm thịt ta một trận?”
Sở Uyển Ngôn cười lắc đầu, vốn muốn nói ba ta muốn mời ngươi đến nhà ta làm khách, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra.
Vì thế rất uyển chuyển nói, “Đường ống nước nhà tôi bị hỏng, vẫn không ra nước, anh Thẩm, nếu lát nữa anh có thời gian, liền hỗ trợ đến nhà tôi sửa một chút, thế nào?”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo sửng sốt, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng kích thích lần đó Tần Phỉ Vũ lấy cớ sửa ống nước, bảo hắn đến nhà.
Chẳng lẽ Tiểu Sở có ý với mình? Thấy mình thăng chức trở thành giám đốc, liền muốn ôm ấp mình?
Phụ nữ ah, luôn luôn như vậy, trái tim không đồng nhất, thế nhưng sao họ không thể tìm một cái cớ nào khác tốt hơn chứ, sao cứ phải là sửa chữa đường ống nước.
Xem ra tối nay đường ống nước phía dưới thân mình, cũng có thể sửa chữa một chút.
Nhìn Sở Uyển Ngôn dáng người cao gầy, tỷ lệ hoàn mỹ, trong lòng Thẩm Hạo một mảnh nóng rực, ngay cả do dự cũng không có, lập tức đáp ứng.
Nhưng sau khi đi tới nhà Sở Uyển Ngôn, Thẩm Hạo mới phát hiện suy nghĩ lúc trước của mình buồn cười cỡ nào.
Người ta một chút cũng không thiếu tiền, căn bản không cần ôm ấp, đến công ty làm việc, phỏng chừng cũng là trải nghiệm cuộc sống.
Thật sự là người so với người, tức chết người a!
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nhìn Sở Uyển Ngôn bưng trà rót nước cho mình, Thẩm Hạo cười chua xót,”Tôi nói này Tiểu Sở, nhà cô có tiền như vậy còn đên công ty làm việc làm gì?”
Sở Uyển Ngôn bĩu môi, vừa chuẩn bị mở miệng, một giọng nam thanh trung khí mười phần đột nhiên vang lên.
“Là tôi để cho con bé đi, một người lớn như vậy, không thể cả ngày ở nhà, nên sớm bước vào xã hội, rèn luyện một phen, đặt nền móng cho tương lai.”
Nghe nói như vậy, Sở Uyển Ngôn bĩu môi đỏ, bất đắc dĩ nói, “Ba, ba có thể đừng nói như vậy được hay không, đừng quên, người ta chính là con gái.”
Theo tiếng bước chân từ xa tiến lại gần vang lên, một thân ảnh cao ngất, từ cầu thang lầu hai chậm rãi đi xuống, chính là Sở Chấn.
Khi nhìn thấy Sở Chấn, Thẩm Hạo sững sờ tại chỗ, cơ hồ không thể tin vào mắt mình, đồng thời trí nhớ như thủy triều vọt tới.
Năm năm trước, người trước mắt này bởi vì hòa giải vấn đề tranh chấp phá dỡ ở một vùng nông thôn, thiếu chút nữa bị người ta đâm chết, lúc ấy vừa vặn hắn có mặt ở đó, liền ra tay cứu giúp, còn hỗ trợ giải vây.
Bản thân mình cũng thành công thuyết phục thôn dân làng chấp nhận phá dỡ và chuyển đi nơi khác, hơn nữa còn đòi được không ít phúc lợi cho dân làng.
Sau đó hắn phất áo rời đi, ẩn dấu công lao cùng danh tiếng, lúc ấy còn âm thầm đắc ý, cảm thấy mình quả thực chính là thanh niên mười tốt.
Trong một cái chớp mắt, hắn đã tốt nghiệp đại học, chuyện trong quá khứ cũng trở thành mây khói, hắn tiến vào công ty môi giới bất động sản, từ một nhân viên bán hàng nho nhỏ gian nan trở thành trưởng phòng bán hàng.
Ngày hôm nay từ trưởng phòng bán hàng, một bước nhảy vọt trở thành giám đốc bán hàng, không thể nói là không nở mày nở mặt.