Phần 189: An ủi
“Tiểu Hạo!”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng la hét gấp gáp của Tần Phỉ Vũ, bước chân đi về phía trước của Thẩm Hạo hơi khựng lại, xoay người nhìn về phía sau.
Còn không đợi hắn mở miệng, Tần Phỉ Vũ đột nhiên bước nhanh tới, ôm chặt lấy hắn, “Tiểu Hạo, coi như chị cầu xin em đấy, không cần đi tìm Tôn Đức gây phiền toái, được không?”
“Chị biết em thương chị, quan tâm đến chị, nhưng nếu bây giờ em đi tìm Tôn Đức, chẳng phải hắn ta sẽ biết giữa chúng ta có… có chuyện sao?”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo sửng sốt.
Tôn Đức cũng không ngốc, ngược lại còn thập phần khôn khéo, chỉ cần một chút dấu vết cũng có thể đoán được rất nhiều.
Nếu như hiện tại hắn đi tìm Tôn Đức gây phiền toái, khẳng định sẽ bị đoán ra chuyện tình cảm giữa hắn và Tần Phỉ Vũ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng.
Cúi đầu nhìn Tần Phỉ Vũ đáng thương, trong lòng đau xót, giơ tay lau đi nước mắt khóe mắt cho nàng.
Được vòng tay rộng lớn rắn chắc của Thẩm Hạo vây quanh, loại cảm giác ấm áp này làm cho tâm tình Tần Phỉ Vũ dần dần bình phục lại, đây là thứ Tôn Đức chưa bao giờ mang đến cho nàng.
Nghe nhịp tim mạnh mẽ kia, cảm thụ được hô hấp nóng ẩm phun lên gò má mình, Tần Phỉ Vũ trong lòng khẽ động, “Tiểu Hạo, em… Tối nay em có thể đừng về nhà được không? Ở lại với chị?”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo có chút do dự, nếu như không trở về, nhất định sẽ khiến cho Trần Tư Tư bất mãn, thậm chí sẽ khiến cho nàng ta hoài nghi.
Nếu quay về… Với tình huống hiện tại của Tần Phỉ Vũ, hắn rất không yên tâm.
Cân nhắc trái phải một phen, Thẩm Hạo cắn răng,”Được, vậy tối nay em sẽ ở lại.”
Sau đó Thẩm Hạo bấm số điện thoại của Trần Tư Tư, nói cho cô ấy biết tối nay hắn ở lại nhà anh bạn tốt Ngô Kiệt, không trở về.
Trần Tư Tư cũng không nghĩ nhiều, dặn dò hắn uống ít rượu, nghỉ ngơi sớm một chút, hai người nói chúc ngủ ngon với nhau, liền cắt đứt cuộc gọi.
“Xử lý xong!”
Thu hồi điện thoại di động, Thẩm Hạo xoay người, nhìn Tần Phỉ Vũ đáng thương, bộ dáng yếu ớt bất lực kia làm hắn thương tiếc không thôi, đồng thời trong lòng cũng một mảnh nóng rực.
Vì thế đi lên phía trước, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, hướng vào trong ngực mình, cái miệng to liền hướng cái miệng nhỏ nhắn anh đào hồng nhuận kia in xuống.
“Ưm…”
Tần Phỉ Vũ líu ríu kêu một tiếng, ngay cả giãy giụa cũng không có, hai người liền kịch liệt hôn cùng một chỗ.
Tình đến sâu thẳm, quần áo từng cái từng cái bị cởi ra, ném xuống đất.
Không đến hai ba phút đồng hồ, hai người liền trần truồng ôm lấy nhau.
Nhưng toàn bộ quá trình, miệng hai người thủy chung vẫn không buông ra, hai đầu lưỡi quấn quýt đuổi theo cùng một chỗ.
Thoáng cái đem Tần Phỉ Vũ đè lên giường, Thẩm Hạo lưu luyến buông miệng…
Nhìn Tần Phỉ Vũ bởi vì động tình mà khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, phong tình vạn chủng, rốt cuộc cũng không kiềm chế được, bắt lấy hai đôi chân thon dài trắng nõn của hắn, dùng sức tách ra.
Cùng lúc đó, Tần Phỉ Vũ ôm cổ Thẩm Hạo, một bàn tay dịu dàng vuốt ve lưng hắn.
“Tiểu Hạo, dùng sức yêu chị.”…
“Cái này còn cần chị yêu cầu sao?”
Thẩm Hạo cười hắc hắc, mông lúc này trầm xuống, nhất thời thân thể Tần Phỉ Vũ được lấp đầy, nàng khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng mở rộng, phát ra một tiếng rên rỉ thật dài đầy thỏa mãn hưng phấn.