Phần 181: Tranh thủ
Kỳ thật Thẩm Hạo cái gì cũng không nghe thấy gì, hắn nói như vậy đơn giản chính là muốn cho Tần Phỉ Tuyết lo lắng sợ hãi, sau đó ôm hắn càng chặt.
Quả nhiên, Tần Phỉ Tuyết lập tức vùi đầu vào trong ngực hắn, một đôi cánh tay mảnh khảnh dùng sức ôm thắt lưng thô của hắn.
Thẩm Hạo trong lòng vui vẻ nở hoa, cố ý chậm rãi di chuyển, khiến cho cái lều cao vút gắt gao đặt trên phần bụng bằng phẳng của Tần Phỉ Tuyết, cọ qua cọ lại.
Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh, Thẩm Hạo không có quá mức làm càn, chỉ là đơn giản trêu chọc, đồng thời không ngừng khích lệ Tần Phỉ Tuyết, để cho nàng không quá sợ hãi.
Cảm thụ được vòng tay mạnh mẽ, lắng nghe nhịp tim vững vàng, Tần Phỉ Tuyết không giãy giụa phản kháng nữa, gắt gao ôm con rể mình.
Giờ khắc này, nàng cảm giác Thẩm Hạo là nam nhân tốt nhất trên đời này, cũng là nam nhân đem đến cho nàng cảm giác an toàn nhất.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên run rẩy, sau đó nhanh chóng đi lên.
“A…”
Tần Phỉ Tuyết nhất thời kinh hô một tiếng, Thẩm Hạo vội vàng dừng động tác, ôm chặt đầu nàng vào ngực mình, đồng thời một tay ôm lấy nàng, khiến hai người dán chặt vào nhau, không chút khe hở.
“Đinh!”
Thanh âm quen thuộc vang lên, thang máy cấp tốc đi lên đã dừng lại.
“Không sao đâu dì, về đến nhà rồi.”
Giọng nam trầm thấp giàu từ tình truyền đến bên tai, làm cho trong lòng Tần Phỉ Tuyết yên ổn, có chút không nỡ rời xa vòng tay ôm ấp khiến nàng ấy mê luyến.
Khi cửa thang máy mở ra, Tần Phỉ Tuyết liền muốn đi ra ngoài, nhưng hai chân đột nhiên mềm nhũn, mắt thấy sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.
“Dì, dì không sao chứ?”
Câu hỏi hàm chứa quan tâm chân thành, làm cho trong lòng Tần Phỉ Tuyết ấm áp, khuôn mặt ửng đỏ lắc đầu, “Không có, không có việc gì.”
Nàng ấy là vừa bị dọa lại vừa bị Thẩm Hạo trêu chọc khiến cho cả người nhũn ra, cho nên hai chân mới vô lực.
“Để con đỡ dì đi.”
Không đợi Tần Phỉ Tuyết có động tác, Thẩm Hạo đã bắt lấy một cánh tay trắng nõn của nàng ấy đặt lên vai mình, tay kia ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng ấy, thân mật đi ra khỏi thang máy.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Hạo đỡ Tần Phỉ Phỉ ngồi trên sô pha, nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch.
Thấy thế, Thẩm Hạo chỉ có thể vỗ vai nàng, tỏ vẻ an ủi.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng vừa đóng lại đột nhiên bị mở ra, Trần Tư Tư đi vào…
Nhìn thấy bạn trai mình khom lưng, một tay đặt lên vai mẹ mình, hai người áp sát nhau, cử chỉ vô cùng thân mật.
Cơn tức giận mới biến mất được mấy ngày liền khuếch trương toàn thân, lúc này hét lên:
“Hai người, hai người làm vậy chẳng lẽ không cảm thấy tự thẹn hay sao?”
Nói xong, phẫn nộ đến cực điểm đóng cửa rời đi!
Phanh!
Thanh âm cửa phòng bị nặng nề đóng lại, làm cho Thẩm Hạo cùng Tần Phỉ Tuyết đang lâm vào trạng thái ngốc trệ phục hồi lại được tinh thần, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.
“Tiểu Hạo, con xem con kìa, về đến nhà còn không buông tay, lần này thì hay rồi, lại làm cho Tư Tư hiểu lầm tức giận!”
Trách cứ nhìn Thẩm Hạo, Tần Phỉ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đuổi theo.
Thấy thế, Thẩm Hạo cười khổ một tiếng, theo sát phía sau.