Phần 177: Chồng
“Bảo bối của chồng thật tuyệt vời nha, vừa sờ đến liền người ta muốn.”
Nhìn Trương Uyển mắt ngậm nước xuân, quyến rũ động lòng người, Thẩm Hạo chậm rãi nhún nhún thắt lưng, khiến cho chỗ kia ở trong đôi bàn tay nhỏ bé của nàng ra ra vào vào, trượt qua trượt lại.
“Đó là tự nhiên, bảo bối của chồng là tốt nhất, có muốn ăn một miếng hay không?”
Nói xong, một bàn tay to trực tiếp từ cổ áo vươn vào, đẩy áo ngực ra, trực tiếp bắt lấy một tòa tuyết trắng nặng trịch, dùng sức vuốt ve.
Cảm thụ được nơi ngực của mình đang bị một bàn tay to nóng bỏng văn vê chà xát, thân thể mềm mại của Trương Uyển bất an vặn vẹo, dán vào thân thể cường tráng của Thẩm Hạo cọ xát qua lại, thật giống như một con mèo nhỏ phát tình.
Mắt thấy một trận đại chiến củi khô gặp liệt lửa sắp bắt đầu, nhưng Trương Uyển lại đúng lúc đẩy Thẩm Hạo ra, hơi áy náy nói, “Ông xã, đêm nay không được, người ta đến ngày đèn đỏ.”
“Vậy bà xã liền giúp ông xã ngậm một lát, không cần làm cái kia, được không?”
“Không, ông xã trước cứ để dành đó, đem cho người khác đi, lần sau ông xã sẽ được thoải mái, người ta đang rất khó chịu, không làm được đâu, vì vậy, hôm nay chịu khó nghẹn đi nhé.”
Nói xong, Trương Uyển cố ý búng một cái vào chỗ đó.
Thẩm Hạo tuy rằng rất muốn, nhưng cũng không cưỡng cầu.
Sau khi nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 9 giờ tối, vì vậy nói: “Hôm nay đến đây thôi, có thời gian chúng ta lại hẹn hò, lần sau đó phải hảo hảo ăn bảo bối của chồng đấy.”
“Khẳng định rồi, bảo bối của chồng là tốt nhất, người ta làm sao có thể buông tha đây.”
Vì thế hai người lại uống thêm mấy chén rượu, đợi đến khi dục hỏa tiêu tán, mới phân biệt rời đi.
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, chỉ còn ba bốn ngày nữa là đến cuối tháng, toàn bộ bộ phận bán hàng đều bị bầu không khí căng thẳng bao phủ.
Duy chỉ có Thẩm Hạo không có bất kỳ lo lắng nào, bởi vì hắn đã hoàn thành thành tích trước thời hạn, hơn nữa còn hoàn thành vượt mức. 8…
Bởi vì ngoại trừ danh sách của Ngô Kiệt, trong khoảng thời gian này hắn ta cũng đã xử lý được không ít khách hàng.
Đang lúc Thẩm Hạo thảnh thơi uống cà phê, duyệt tin tức, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.
Tuyệt đối là gã mập mạp chết tiệt Tôn Đức kia, khẳng định lại tới tìm mình gây phiền phức!
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo ngồi thẳng người dậy, lớn tiếng nói, “Mời vào.”
Quả nhiên, người tới là Tôn Đức, tên này vẫn bày ra một khuôn mặt thối rữa như trước, nhưng đáy mắt lại lộ ra một chút ý vị không che dấu được.
“Thế nào, làm xong bao nhiêu danh sách rồi, đừng quên những gì tôi đã nói với anh lúc trước, nếu như anh xếp hạng bét trong đợt sát hạch thành tích cuối tháng này, thì sẽ phải…”
“Ba!”
Thẩm Hạo trực tiếp kéo ngăn kéo ra, đem tất cả hợp đồng ký kết trong tháng này trực tiếp ném lên bàn, “Giám đốc Tôn, phiền ngài mở to hai mắt của ngài ra mà nhìn cho thật kỹ!”
Nghe được lời nói âm dương quái khí này của Thẩm Hạo, Tôn Đức hừ lạnh một tiếng, “Ở chỗ ta, ngươi đừng hòng lừa gạt qua cửa ải!”
Nói xong, cẩn thận lật xem từng tờ từng tờ.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ lật xem của Tôn Đức càng ngày càng nhanh, một đôi tay mập mạp đều có chút run rẩy.
Nhìn từng tờ giấy trắng chữ đen, Tôn Đức rốt cục thất vọng, nhưng vẫn có chút khó tin.
Hắn không tin Thẩm Hạo trong thời gian ngắn như vậy lại có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Đây là những danh sách cậu đã thực hiện?”
“Còn có của tôi nữa.”
Một đạo thanh âm hơi lạnh lẽo đột ngột vang lên, ngay sau đó là một trận gió thơm ập tới, một đạo bóng dáng xinh đẹp cao gầy đi vào văn phòng, chính là Sở Uyển Ngôn.