Phần 174: Ăn đậu hũ
Vì thế, Tần Phỉ Tuyết một bên dùng sức giãy giụa, một bên hạ thấp thanh âm nói.
“Tiểu Hạo, coi như dì cầu xin con đấy, mau buông dì ra đi, bằng không đi sẽ thật sự tức giận!”
Nghe nàng nói như vậy, động tác của Thẩm Hạo thoáng dừng lại, vừa vặn lúc này ánh đèn dần dần sáng lên.
Ai, lại không thể tiếp tục ăn đậu hũ của mẹ vợ!
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Hạo bắt lấy một mảnh tuyết trắng nặng trịch, dùng sức nhéo một cái, lúc này mới buông Tần Phỉ Tuyết ra.
“Ah!”
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng kêu nũng nịu của Trần Tư Tư.
Thẩm Hạo vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Tư Tư cùng một tác phẩm điêu khắc hình người màu đen được điêu khắc sống động như thật đụng vào nhau.
Bởi vì hai tay của tác phẩm điêu khắc hình người màu đen này đang duỗi ra, Trần Tư Tư đụng tới liền giống như bị người ta ôm lấy.
Hơn nữa vừa rồi ánh đèn rất tối, cho nên làm cho Trần Tư Tư luôn cố gắng tỏ ra trấn định, ra vẻ lớn mật, rốt cục nhịn không được mà kinh hô thành tiếng.
“Đừng sợ Tư Tư, có anh ở đây!”
Nói xong, Thẩm Hạo tiến lên một bước, một tay kéo Trần Tư Tư vào trong ngực.
“Ô ô ô…”
Quá độ kinh hách, Trần Tư Tư thế nhưng chôn ở trong ngực Thẩm Hạo khóc rống lên.
Cảm thụ được bộ phận thân thể mềm mại lồi lõm kia, theo khóc lóc không ngừng run rẩy, cùng thân thể của mình ma sát một trận, Thẩm Hạo cực kỳ thoải mái, nhưng cũng không quên an ủi Trần Tư Tư.
Một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng ngọc đường cong kinh người của nàng.
“Đừng sợ bảo bối, chỉ cần có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho em bị một chút thương tổn gì.”
Thẩm Hạo mượn cơ hội xuất kích một đợt tấn công bằng lời ngon tiếng ngọt, tay ôm eo nhỏ nhắn của Trần Tư Tư càng lúc càng dùng sức, muốn làm cho nàng cảm thấy an toàn.
Sau khi Trần Tư Tư lấy lại tinh thần, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên hỏi hắn…
“Vậy, Sở Uyển Ngôn kia lại là chuyện gì xảy ra”
“Nàng ấy thật sự chỉ là đồng nghiệp làm việc dưới trướng anh, quan hệ giữa hai người bọn anh rất thuần khiết, anh thật sự không có bất kỳ suy nghĩ gì với nàng ấy!”
“Thật sự là như vậy”…
“Anh lừa em làm gì chứ, nếu em không tin, lát nữa em theo anh đến công ty một chuyến, ba người chúng ta cùng đối mặt nói chuyện rõ ràng…”
Thẩm Hạo không ngừng giải thích, an ủi, oán khí trong lòng Trần Tư Tư đối với hắn mới giảm đi hơn phân nửa. Mặc dù vẫn còn một chút tức giận, nhưng không còn dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn nữa.
Nhìn hai người ôm nhau, Tần Phỉ Tuyết trong lòng rất cao hứng, nhưng đồng thời lại nổi lên một loại cảm giác mất mát khó hiểu, thậm chí có chút ghen tuông.
Nàng bị cảm giác như vậy của chính mình làm cho hoảng sợ, vội vàng xoay người, không dám nhìn tiếp.
Sau khi ra khỏi mật thất, Tần Phỉ Tuyết liền tìm cớ rời đi.
Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, Thẩm Hạo và Trần Tư Tư đã hòa hảo, thứ hai, nàng sợ mình ở lại, sẽ lại sinh ra loại cảm xúc không tốt này.
Nhìn bóng dáng diệu mạn của mẹ vợ đi xa, trong lòng Thẩm Hạo khẽ động, thu hồi ánh mắt, nhìn Trần Tư Tư đang rúc vào trong ngực mình, ôn nhu mổ một ngụm trên gò má tinh xảo của nàng.
“Đi thôi.”
Vì thế hai người tay trong tay, giống như đôi tình nhân bình thường đi dạo trên đường, thỉnh thoảng có nói cười, bầu không khí dần dần trở nên hòa hợp.
Thẳng đến khi đi tới công viên, trong lòng Trần Tư Tư đối với Thẩm Hạo không còn nửa điểm oán khí, hai người hoàn toàn không có bất kỳ mâu thuẫn ngăn cách nào.