Phần 173: Mật thất đào thoát
Nghĩ tới đây, Tần Phỉ Tuyết không khỏi có chút tức giận, vừa định mở miệng răn dạy Thẩm Hạo vài câu, liền nghe hắn lại nói tiếp, “Vừa rồi lúc con về nhà, phát hiện gần đó mở một mật thất đào thoát.”
“Nghe nói mật thất đào thoát này rất thú vị, rất kích thích, dì, dì có muốn đi trải nghiệm một chút hay không?”
Cùng lúc nói chuyện, Thẩm Hạo không ngừng nháy mắt với Tần Phỉ Tuyết, nàng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ lại, “Được, vậy, vậy chúng ta đi chơi đi.”
Vì thế hai người cố ý đi tới đi lui trong phòng khách, giả vờ đang chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, cửa phòng ngủ vốn vẫn đóng chặt chợt mở ra, Trần Tư Tư vẻ mặt bất mãn đi ra, “Tôi cũng muốn đi!”
Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hạo một cái.
Đi chơi mật thất đào thoát mà không gọi nàng, thật sự là quá đáng giận mà!
Thấy thế, Tần Phỉ Tuyết trong lòng buông lỏng, cười nói. “Vậy thì con còn không mau đi rửa mặt đi.”
Cứ như vậy, ba người đi tới mật thất đào thoát mà Thẩm Hạo nói, mua vé xong, mỗi người mang một tâm tình không giống nhau đi vào bên trong.
Vốn Tần Phỉ Tuyết không muốn tới, nhưng nàng muốn Thẩm Hạo và Trần Tư Tư hòa hảo, chỉ có thể đáp ứng.
Không gian trò chơi bên trong mật thất đào thoát cùng nhà mà không có quá nhiều khác biệt, khác biệt duy nhất chính là bầu không khí bên trong nhà ma rất khủng bố, mà mật thất đào thoát thì dựa vào nhãn lực cùng trí não.
Ba người Thẩm Hạo vừa mới đi vào, một tràng giai điệu âm nhạc quỷ dị liền vang lên, đem không khí đè nén lại tạo ra cảm giác rất áp lực.
Bởi vì vẫn rất tức giận Thẩm Hạo, Trần Tư Tư đi ở phía trước, bề ngoài thoạt nhìn một chút cũng không khẩn trương, kỳ thật trong lòng lại phi thường sợ hãi, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định.
Ra vẻ lớn mật đi về phía trước, căn bản không quay đầu lại nhìn một cái.
Thẩm Hạo cùng Tần Phỉ Tuyết đi cùng nhau, mới đầu còn không có ý nghĩ gì, nhưng ngửi thấy mùi hương thân thể mê người không ngừng truyền tới trên người mẹ vợ, trong lòng hắn dần dần trở nên rục rịch.
Vừa vặn lúc này đi tới một khúc, ánh đèn đột nhiên tối sầm lại, âm điệu quỷ dị biến thành âm điệu khủng bố.
“Ah!”
Tần Phỉ Tuyết hoảng sợ, kinh hô một tiếng, Thẩm Hạo liền mượn cơ hội này ôm chặt lấy nàng, đồng thời hạ thấp giọng nói, “Dì, đừng sợ, có con ở đây!”
Nói xong, một đôi tay to bắt đầu không an phận, ở trên thân thể mềm mại Phỉ Tuyết đi tới đi lui.
Tần Phỉ Tuyết càng thêm bối rối, muốn lên tiếng quát lớn, giãy giụa phản kháng, lại sợ bị Trần Tư Tư nhận ra.
Đang rối rắm do dự, liền cảm thấy một bàn tay to che lên hai mảnh tuyết trắng của nàng, tùy ý xoa nắn.
“Mau buông dì ra, Tư Tư đang ở ngay phía trước đấy!”
Tần Phỉ Tuyết không thể không thấp giọng quát lớn, đồng thời dùng sức giãy giụa phản kháng, bởi vì có một bàn tay càng ngày càng làm càn, đã sờ đến giữa hai chân nàng, hơn nữa còn hướng bộ vị yếu hại dò xét! 6…
“Dì, không phải là dì sợ sao? Con muốn dùng động tác như vậy để giảm bớt cảm xúc khẩn trương của dì.”
Thẩm Hạo cười hắc hắc, gắt gao ôm Tần Phỉ Tuyết, đồng thời hai tay từ trên xuống dưới, sờ loạn một trận.
Chơi mẹ vợ trước mặt bạn gái, thật là con mẹ nó kích thích!
Dưới ánh đèn mờ ảo, Thẩm Hạo ưỡn thẳng thắt lưng về phía trước, đem cái lều đã sớm dựng cao giữa háng, áp sát vào trong rãnh mông của Tần phỉ tuyết.
“Dì, bây giờ không sợ nữa rồi phải không, có phải cảm thấy rất sảng khoái, rất kích thích hay không?”
Bên tai truyền đến hơi thở vừa ấm áp lại vừa ẩm ướt, khiến Tần Phỉ Tuyết khẩn trương muốn chết, đồng thời cũng cảm thấy đặc biệt kích thích, rất muốn để cho đôi bàn tay nóng bỏng kia càng thêm càn rỡ vuốt ve mình, nhưng lại sợ bị Trần Tư Tư phát hiện.