Phần 172: Dỗ dành
Sau khi khách khí nói thêm mấy cậu, hắn cất kỹ toàn bộ giấy tờ, lại nói với Ngô Kiệt:
“Đa tạ huynh đệ, tháng này qua tôi nhất định sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Vậy đến lúc đó tôi phải hảo hảo làm thịt cậu một trận, dù sao tôi cũng đã giúp cậu ký được một danh sách lớn như vậy.”
Thẩm Hạo cười gật đầu, rồi chia tay với Ngô Kiệt, mỗi người một việc.
Sau khi trở lại công ty, Thẩm Hạo ngồi ở văn phòng, một mực suy nghĩ chuyện Ngô Kiệt vừa kể với mình.
Vì sao Trương Phi Vân lại phải làm như vậy, là bởi vì Sở Uyển Ngôn sao?
Nếu thật sự là như vậy, cũng quá không biết tốt xấu đì, dù gì thì trước khi Sở Uyển Ngôn vào công ty, quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất tốt.
Kết quả bây giờ chỉ bởi vì một người phụ nữ, mà trở mặt thành thù. 9…
“Nếu tôi không biết thì thôi, hiện tại tôi biết rồi, sau này gặp mặt chẳng phải là rất xấu hổ sao, ai…”
Thẩm Hạo bất đắc dĩ thở dài, đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Lấy ra xem lại là Tần Phỉ Tuyết gọi tới.
Mẹ vợ lúc này gọi điện thoại cho mình làm gì, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo vội vàng nhấn nút nghe máy.
“Tiểu Hạo, dì gọi điện thoại cho con cũng không có chuyện gì khác, chính là muốn nói cho con biết hôm nay Tư Tư không đi làm.”
“Nếu con có thời gian thì về nhà một chuyến, hảo hảo dỗ dành Tư Tư, hoặc là đem Tư Tư đi ra ngoài giải sầu”
Trong loa truyền đến thanh âm đè nén bất đắc dĩ của Tần Phỉ Tuyết, Thẩm Hạo nghe được trong lòng liền mềm nhũn.
Mỗi lần hắn và Trần Tư Tư cãi nhau, người lo lắng nhất cho quan hệ của bọn họ không phải là chính bọn họ, mà là Tần Phỉ Tuyết.
Nhớ tới ánh mắt quan tâm lo lắng của mẹ vợ, hắn đành phải nói: “Dì yên tâm đi, xử lý xong công việc trong tay con sẽ trở về.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Hạo liền vắt óc suy nghĩ biện pháp dỗ dành Trần Tư Tư.
Khi con gái tức giận mất hứng, nên dẫn các nàng đi nơi nào đó giải sầu thì mới có thể làm cho các nàng tạm thời quên đi những chuyện không vui.
Hay là đi công viên trò chơi một chút, hoặc là dẫn nàng ta đi ăn một bữa tiệc lớn, cũng có thể là đưa nàng đi xem phim.
Không được, những thứ này đều quá bình thường, phải chơi trò gì kích thích một chút mới được, đúng rồi, ở phụ cận hình như mới mở một mật thất đào thoát(một trò chơi yêu cầu người chơi các manh mối được ẩn dấu ở những nơi bí ẩn, sau đó dựa theo những manh mối kia tìm ra lối thoát khỏi căn mật thất kia), có thể đi đến đó thử xem!
Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Hạo lập tức trở về nhà, phát hiện Tần Phỉ Tuyết thế nhưng vẫn còn ở nhà, chứ không đi phòng yoga.
“Tiểu Hạo, con đã trở về rồi à.”
Tần Phỉ Tuyết thấp giọng chào hỏi một câu, sau đó chỉ chỉ vào phòng ngủ, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ ưu tư.
“Dì, dì yên tâm, cứ để đó cho con.”
Nói xong, Thẩm Hạo đi tới cửa phòng ngủ đang đóng chặt, cố ý lớn tiếng nói…
“Hôm nay công ty con không có việc gì nên con trở về sớm, dì cũng vừa vặn không đi đến phòng yoga để dạy, hay là chúng ta cũng đi chơi đi.”
Tần Phỉ Tuyết nhất thời sửng sốt, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Thẩm Hạo.
Không phải là mình đã nói cho hắn đi dỗ dành làm cho Tư Tư cao hứng, rồi dẫn nàng đi ra ngoài giải sầu sao? Sao lại rủ mình đi, chẳng lẽ trong lòng hắn không có Tư Tư?