Phần 149: Tản bộ
Thấy thế, Tần Phỉ Vũ đảo mắt, đi tới trước mặt Tôn Đức, nói:
“Đi thôi, chúng ta cũng đi tản bộ.”
Lúc này Tôn Đức nào có tâm tình gì để đi tản bộ, một màn lúc trước nhìn thấy khiến hắn đã nổi lên nghi ngờ, chỉ là không dám xác định mà thôi.
Vì thế làm bộ lắc lắc tay, “Ăn quá no, không muốn động đậy, em đi đi.”
Tần Phỉ Vũ vốn cũng chỉ là làm bộ bảo Tôn Đức tản bộ, nghe được hắn nói như vậy, trong lòng cao hứng vô cùng.
Theo bản năng nhìn qua chỗ Thẩm Hạo một cái, chỉ thấy hắn vừa vặn cũng đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều không nói nên lời.
“Người gì đâu mà lười thế không biết, không đi thì không đi, vậy em đi cùng Tiểu Hạo.”
Giả bộ mất hứng, Tần Phỉ Vũ nói xong, trực tiếp đi về phía Thẩm Hạo…
“Đi, Tiểu Hạo, cùng dì út đi tản bộ.”
“Hả, à… dạ dì út.”
Thẩm Hạo giả bộ rất khó xử gật gật đầu, hai người một trước một sau đi vào trong rừng cây.
Mà Tôn Đức vốn lười biếng nằm trên ghế, lại đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt lóe lên một tia hoài nghi, tựa như có điều suy nghĩ.
Vài giây sau, hắn lập tức đứng dậy, đi theo.
“Chị vẫn nghĩ bơi lội là một chuyện rất đơn giản, không nghĩ rằng nó khó khăn như vậy.”
Đi trên đường, Tần Phỉ Vũ mím môi đỏ, xoay xoay cổ, đồng thời lắc lắc cánh tay.
Tuy rằng Thẩm Hạo vẫn luôn đỡ nàng khi ở trong nước, dạy nàng bơi lội, nhưng nàng vẫn phải dùng sức.
Mặc dù là dòng suối nhỏ, nhưng dòng nước vẫn chảy rất xiết, nàng chỉ bơi một lát rồi ngưng, hiện tại nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy chân đau cổ mỏi, hai tay càng là vô lực.
Nhìn Thẩm Hạo đi phía sau mình, giữ khoảng cách đại khái tầm một thước, Tần Phỉ Vũ rất muốn hắn giúp mình xoa xoa vai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống loại ý nghĩ này.
Nói như thế nào thì nàng ấy cũng là một người phụ nữ, nên rụt rè một chút.
Nghĩ tới đây, Tần Phỉ Vũ lắc lắc cánh tay mềm mại, “Ôi chao, cánh tay thật mỏi, bả vai đau quá, cổ cũng sắp cứng ngắc rồi.”
Thấy Tần Phỉ Vũ vẻ mặt khó chịu, Thẩm Hạo cười hắc hắc, đi lên phía trước, đưa tay khoác lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Chị Phỉ, thể lực của chị không tốt, chỉ như vậy đã đau nhức khắp nơi rồi, em đề nghị chị nếu không có việc gì thì đến phòng yoga của dì luyện tập yoga đi, để thân thể được rèn luyện cũng tốt.”
Thẩm Hạo xoa bóp rất ôn nhu, không dùng bao nhiêu khí lực, sợ làm Tần Phỉ Vũ đau đớn.
Nhìn bờ vai trắng nõn, mũi lại ngửi thấy mùi hương thân thể mê người từ trên người nàng thỉnh thoảng bay tới, Thẩm Hạo nuốt nước miếng, yết hầu khó khăn trượt xuống.
Hắn rất muốn lập tức ôm Tần Phỉ Vũ vào lòng, hảo hảo yêu thương một phen, nhưng lại lo lắng bị những người khác phát hiện.
Dù sao lần này tới đây không chỉ có hắn và Tần Phỉ Vũ, cùng nhau đi cùng còn có bạn gái cùng mẹ vợ tương lai của mình, lại thêm cả tên mập Tôn Đức.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái, không khỏi hai mắt trợn tròn.
Chỉ thấy cách đó không xa, tại một gốc cây to lớn, cỡ một chiếc giày lộ ra, chính là giày của Tôn Đức!
Hay lắm, tên mập mạp chết tiệt, thế nhưng lại chơi trò theo dõi sau lưng bọn họ!
Chẳng lẽ lúc nãy mình dạy Tần Phỉ Vũ tập bơi, làm trò dưới nước bị hắn phát hiện…
“Tiểu Hạo, sao không tiếp tục bóp nữa vậy a, chị vừa mới thoải mái được một chút thôi đấy.”
Ngay khi Thẩm Hạo đang suy nghĩ, Tần Phỉ Vũ dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých hắn một cái, ý bảo hắn tiếp tục ấn vai.
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạo khẽ động, đưa tay đặt lên vai Tần Phỉ Vũ, nhìn như đang nhéo nhéo, kỳ thật đang vẽ chữ.
Tôn Đức đang theo dõi chúng ta.