Phần 148: Dạy bơi
Đối mặt với biến cố bất thình lình này, Thẩm Hạo sửng sốt, theo bản năng ôm lấy Tần Phỉ Vũ, một tay sải nước, vội vàng bơi về phía bờ.
“Như thế nào, biện pháp này của chị không tệ chứ?”
Bên tai vang lên tiếng nữ trầm thấp, làm cho Thẩm Hạo nhất thời sửng sốt.
Ta lau, chị Phỉ dĩ nhiên là giả bộ!
Nhìn Tần Phỉ Vũ vẻ mặt kinh hoảng thất thố, nhưng không lộ ra bất kỳ vẻ thống khổ nào, Thẩm Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảm nhận được thân thể mềm mại lồi lõm của nàng dán chặt vào trong ngực mình, trong lòng hắn không khỏi rung động, bàn tay to ôm eo nàng chậm rãi sờ về phía hai chân.
Bởi vì đang ở trong nước, Thẩm Hạo lại làm thập phần ẩn giấu cẩn thận, cũng không sợ Tôn Đức phát hiện.
“Ừm… Tiểu Hạo, dì út cảm thấy khá hơn một chút rồi, chúng ta tiếp tục bơi đi.”
Nhận thấy bàn tay to kia đắp lên bộ vị mẫn cảm của mình, Tần Phỉ Vũ nhịn không được mà thở dốc một tiếng.
Thẩm Hạo cười hắc hắc…
“Được, dì út, vậy kế tiếp con sẽ dạy dì làm thế nào để lặn, dì nhắm mắt nín thở đi.”
Tần Phỉ Vũ lập tức nhu thuận hít sâu một hơi, sau đó thân thể Thẩm Hạo trầm xuống, trực tiếp đè lên người nàng, hai người nhất thời biến mất khỏi mặt nước.
Trong quá trình ngắn ngủi này, một đôi bàn tay to của Thẩm Hạo ở trên người Tần Phỉ Vũ nhanh chóng du hành vuốt ve.
Nhiều lần chỉ muốn gạt quần bơi sang một bên, trực tiếp vuốt ve bộ vị mềm mại kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
Bởi vì bọn họ lặn, nên Tôn Đức nhìn đặc biệt cẩn thận.
Chỉ thấy hai đạo thân ảnh ở trong nước lúc ẩn lúc hiện, bị từng đợt từng đợt sóng nước dập dìu che lấp nên nhìn có chút mơ hồ.
Đột nhiên, Tôn Đức mở to hai mắt, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ không thể tin được, đồng thời chậm rãi đứng dậy.
Bởi vì hắn vừa rồi lại nhìn thấy bàn tay Thẩm Hạo đang đặt trên mông vợ mình vuốt ve!
Tuy rằng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, nhưng Tôn Đức nhìn rất cẩn thận, bất quá tuy hắn hoài nghi khiếp sợ, nhưng lại có chút không xác định.
Tiểu tử thúi này hẳn là sẽ không có tâm tư lệch lạc gì, dù sao Tần Phỉ Tuyết và Trần Tư Tư đều đang có mặt ở đây.
Cho dù hắn có ý nghĩ gì khác, phỏng chừng cũng không dám làm, vừa rồi có phải là mình hoa mắt nên nhìn nhầm hay không?
Nghĩ tới đây, Tôn Đức không dám chớp mắt nữa, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Hạo, nhưng lại không còn phát hiện bất cứ chỗ nào không bình thường.
Nhưng hình ảnh vừa nhìn thấy lúc mới nãy, vẫn khiến Tôn Đức nổi lên nghi ngờ, mặc dù hắn không dám xác định.
Vì kiểm chứng suy đoán của mình, trong suốt quá trình tiếp theo, ánh mắt Tôn Đức vẫn dừng lại trên người Thẩm Hạo và Tần Phỉ Vũ.
Bởi vì mẹ vợ và bạn gái đều ở đây, Thẩm Hạo cho dù có tâm cùng Tần Phỉ Vũ mập mờ một phen, cũng không dám quá mức làm càn.
Bơi trong chốc lát, Tần Phỉ Vũ cũng đã mệt mỏi, hai người liền lên bờ.
Mấy người ngồi chung một chỗ, tán gẫu một hồi, liền đi ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Trần Tư Tư đề nghị đi tản bộ, sau đó liền lôi kéo Tần Phỉ Tuyết đi xa, hai mẹ con không biết đang nói cái gì.
Chỉ thấy Trần Tư Tư thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thẩm Hạo một cái, sau đó lại nhanh chóng quay đầu, cùng Tần Phỉ Tuyết nói chuyện vui vẻ, hai đạo bóng dáng xinh đẹp dần dần đi xa.