Phần 147: Khoe khoang
Quần bơi rất chật, hoàn toàn dán lên người Thẩm Hạo, khiến cho chỗ kia của hắn được hoàn mỹ phác họa ra, chỗ kia phình to như thế, muốn làm cho người ta không chú ý cũng không được.
Không ngờ nơi đó của tiểu tử này lại lớn như vậy, ta ở trước mặt hắn… Hừ, thế thì có ích lợi gì, còn không phải vẫn phải làm việc dưới trướng mình sao?
Nghĩ tới đây, Tôn Đức rất ghen tị nhìn Thẩm Hạo một cái, sau đó có chút chột dạ thu hồi ánh mắt.
Tần Phỉ Tuyết và Tần Phỉ Vũ đã sớm kiến thức qua chỗ kia của Thẩm Hạo, cho nên khi nhìn thấy cũng không có phản ứng gì quá lớn, ngược lại Trần Tư Tư thì vẻ mặt đỏ bừng.
Tên xấu xa này, khoe khoang cái gì chứ, thật không xấu h!
Thẩm Hạo cố ý đi rất chậm, dưới ánh mắt nhìn chăm chú khác thường của ba nữ nhân kia, đi tới bên bờ.
Nhìn Tôn Đức cúi đầu, làm rùa rụt đầu, trong lòng khẽ động, làm bộ nói:
“Giám đốc Tôn, ông xem xem… Thật ngại quá, hay là thôi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn cố ý ưỡn thắt lưng, khiến cho chỗ đó càng lồi ra thêm.
“Mau đi xuống cho em!”
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến thanh âm của Trần Tư Tư, Thẩm Hạo còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng một cước đá rơi xuống nước.
“Mau dạy dì út bơi đi, hôm nay không dạy dì út, buổi tối đừng nghĩ ăn cơm!”
Lườm Thẩm Hạo một cái, Trần Tư Tư thở phì đi xa.
Đã đến loại trình độ này, nếu còn giả vờ liền có chút quá phận.
Vì thế Thẩm Hạo không hề do dự, lập tức bơi đến trước mặt Tần Phỉ Vũ, nhưng vẫn cùng nàng duy trì một khoảng cách nhất định.
Nhìn Thẩm Hạo thân thể cường tráng, trong lòng Tần Phỉ Vũ không khỏi đập loạn xạ.
Hắn sẽ không ở lúc này làm loạn đấy chứ?
Thẩm Hạo rất lớn mật, nàng biết, nhưng cho dù lo lắng, trong lòng lại đồng thời mơ hồ có chút chờ mong, chờ mong sẽ cùng Thẩm Hạo phát sinh chút gì đó.
Biến hóa trên gương mặt cùng với ánh mắt của Tần Phỉ Vũ, tự nhiên không thoát khỏi hai mắt Thẩm Hạo.
Xem ra chị Phỉ cũng muốn ở bên cạnh mình, nếu đã như vậy, vậy cứ ở trước mặt Tôn Đức, để cho hắn hảo hảo nhìn một trận!
“Dì út, con dạy dì bơi ngửa trước đi, cái này không cần nhịn thở, rất đơn giản.”
Nói xong, Thẩm Hạo nháy mắt với Tần Phỉ Vũ, hai người không nói gì, chậm rãi dựa sát vào nhau.
Thẩm Hạo đưa tay bắt lấy một cánh tay mềm mại của Tần Phỉ Vũ, “Dì út, con kéo dì bơi trước, chờ dì thích ứng quen thuộc rồi mới tự mình bơi, có thể chứ?”
“Ừm.”
Tần Phỉ Vũ đáp một câu nhỏ như tiếng muỗi, tùy ý để Thẩm Hạo làm.
Ngâm mình trong dòng suối mát mẻ, Thẩm Hạo chỉ cảm thấy một trận sảng khoái.
Nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Tôn Đức, lại nhìn bộ dáng Tần Phỉ Vũ cố gắng nghiêm túc học bơi, trong lòng khẽ động, bàn tay đang nắm lấy cánh Tay Tần Phỉ Vũ, một đường đi lên.
Đương nhiên, động tác này hắn làm cực kỳ mờ ám, không hề để lộ dấu vết, trong mắt người ngoài nhìn vào, căn bản sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì khác.
Tuy rằng hắn rất muốn cùng Tần Phỉ Vũ ở trong nước khanh khanh ta ta, động tay động chân một phen.
Thứ nhất là để chọc giận Tôn Đức, thứ hai cũng là quen tay, muốn chiếm tiện nghi, nhưng hắn vẫn không dám.
Bởi vì nơi này không chỉ có một mình Tôn Đức, còn có Trần Tư Tư cùng Tần Phỉ Tuyết.
“Ah! Tiểu Hạo, mau đỡ lấy dì, chân dì bị chuột rút!”
Ngay khi tay Thẩm Hạo đã bắt được vai thơm của Tần Phỉ Vũ, nàng đột nhiên nũng nịu kêu một tiếng, sau đó cả người chậm rãi chìm xuống.