Phần 146: Giả bộ khó xử
Tần Phỉ Tuyết bởi vì sợ nước sâu, sống chết không muốn, ngược lại Tần Phỉ Vũ có vẻ hưng trí bừng bừng, nhưng bản thân nàng lại không biết bơi.
Trần Tư Tư vừa nghe nhất thời lên tinh thần, muốn dạy Tần Phỉ Vũ bơi lội.
Hai người vừa vỗ vừa hợp, lập tức thay đồ bơi tương đối bảo thủ, nhảy xuống dòng suối chơi đùa.
Tôn Đức cũng không biết bơi, cho nên ở trên bờ đi dạo, mà Thẩm Hạo sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng ở trên bờ nhìn.
Tiểu tử thối này, thật sự là một con rắm gây phiền nhiễu, đi tới đâu cũng có hắn!
Thấy ánh mắt Thẩm Hạo làm càn trên người Trần Tư Tư và vợ mình đi tới đi lui, Tôn Đức bỗng cảm thấy khó chịu.
Vì thế ho khan hai tiếng, nhíu mày lạnh lùng nói, “Chơi thì chơi, chuyện công việc không thể lơi lỏng, Thẩm Hạo, cậu phải tăng thêm sức lực, lần sát hạch thành tích này, nếu như cậu đứng cuối, chỉ sợ sẽ phải rời khỏi công ty.”
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Hạo cũng là một trận khó chịu, miễn cưỡng nặn ra vài tia tươi cười, “Giám đốc Tôn, đây là cuối tuần a, có thể không nói chuyện công việc được không?”9…
“Cuối tuần thì sao, cuối tuần cũng có thể gọi điện thoại liên lạc với khách hàng, tìm kiếm khách tiềm năng, đề cao thành tích.”
“Tôi thấy anh chính là không muốn làm, có phải cho rằng dựa vào quan hệ của chúng ta thì anh có thể ở lại công ty hay không, vậy thì tôi nói cho anh biết, trong công việc, từ trước đến nay tôi đều là rất công tâm!”
Gã mập mạp chết tiệt, đều đội mũ xanh cho ngươi rồi còn không buông tha cho ta.
Chẳng lẽ nhất định phải để cho ta ở trước mặt ngươi, hung hăng thao vợ ngươi một trận, ngươi mới thoải mái.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo cố nén lửa giận, “Yên tâm đi, chuyện công việc tôi sẽ không lơi lỏng, hơn nữa cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới lợi dụng tầng quan hệ này của chúng ta, là ông nghĩ nhiều rồi.”
Tôn Đức nhướng mày, hừ lạnh một tiếng nặng nề…
“Biết là tốt rồi, nếu tháng này thành tích khảo hạch của cậu đứng cuối, đến lúc đó đừng trách tôi không nói chuyện tình cảm.”
Nói tình cảm, mẹ nó ngươi có lúc nào nói chuyện tình cảm với lão tử?
Ngay khi Thẩm Hạo không biết nên trả lời như thế nào, Trần Tư Tư đột nhiên kêu lên,”Thẩm Hạo, đừng nói chuyện nữa, mau tới dạy dì út bơi đi, em sắp bị nàng ấy đè chết.”
“Con bé này, không phải con nói nhất định phải dạy dì bơi sao, sao giờ lại không làm nữa.”
Tần Phỉ Vũ lau đi vết nước trên mặt, ngoài miệng thì cố ý nói như vậy, kỳ thật trong lòng lại đang chờ mong.
“Không phải dì út, chuyện bơi lội này được dạy bằng tay, sức lực của con quá nhỏ, vẫn là để cho Thẩm Hạo đến đây, kỹ thuật bơi lội của anh ấy rất tốt.”
Cơ hội đến!
Mập mạp chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, xem ta ở trước mặt ngươi làm trò với vợ ngươi!
Trong lòng nghĩ như vậy, Thẩm Hạo ngoài mặt lại làm bộ xấu hổ, 6…
“Như vậy… Như vậy không tốt lắm”
“Có cái gì không tốt, nhanh chóng xuống đi, mệt chết em.”
Trần Tư Tư lườm Thẩm Hạo một cái, thở hổn hển bơi lên bờ, từ trong xe lấy ra một cái quần bơi nam ném cho hắn, “Mau đi đi, em thật sự không dạy cho dì út được.”
Vuốt ve quần bơi, Thẩm Hạo ngượng ngùng cười nhìn Tôn Đức, “Giám đốc Tôn, ông xem…”
“Để cậu đi thì cậu đi đi, sao lại dài dòng như vậy”
Trừng mắt nhìn Thẩm Hạo một cái, Tôn Đức quay đầu sang một bên, không nhìn hắn nữa.
Thấy thế, trong lòng Thẩm Hạo cực kỳ cao hứng, nhưng ngoài mặt lại giả bộ khó xử.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua Trần Tư Tư, lại nhìn thoáng qua Tần Phỉ Tuyết cách đó không xa, lúc này mới lắc đầu thở dài đi vào trong thuê của nhà nghỉ nông thôn.
Chờ Thẩm Hạo một lần nữa đi ra, ba nữ một nam nhất thời ngây ngẩn cả người.