Phần 145: Tần Phỉ Vũ đến thăm bệnh
Thẩm Hạo mở cửa nhà, nhất thời sửng sốt.
“Chị… Dì út, giám đốc Tôn, sao hai người lại tới đây”
Nhìn Thẩm Hạo có chút sững sờ, Tần Phỉ Vũ lườm hắn một cái, “Tư Tư sinh bệnh nằm viện, chuyện lớn như vậy mà lại không nói cho dì một tiếng.”
Thẩm Hạo xấu hổ cười cười, vội vàng dời thân thể, để Tần Tần Phỉ Vũ cùng Tôn Đức đi vào trong phòng.
Hai người mua không ít hoa quả, Thẩm Hạo cũng không khách khí, trực tiếp cầm một ít đem đi rửa sạch sẽ, đưa đến trước mặt bọn họ.
Nhìn Thẩm Hạo bưng trà rót nước cho mình, lại rửa hoa quả, Tần Phỉ Vũ có chút đau lòng, “Tiểu Hạo, đừng bận rộn nữa, ngồi xuống đi, chúng ta cũng không phải người ngoài, khách khí như vậy làm gì.”
Nói xong, nhìn thoáng qua Tôn Đức nghiêm mặt, mày liễu không khỏi nhíu lại…
“Chúng ta đến hỏi thăm sức khỏe Tư Tư, anh làm vẻ mặt như vậy là sao?”
“Có phải không muốn ở đây hay không, nếu vậy lập tức trở về đi!”
Thấy Tần Phỉ Vũ hình như thật sự tức giận, Tôn Đức vội vàng cười, “Sao có thể chứ, đến thăm cháu gái, làm sao anh có thể không muốn chứ.”
Nói xong lời này, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng nói “Tư Tư đâu?”
“Nằm ở phòng ngủ, đã ngủ thiếp đi.”
Bởi vì trong lòng nhớ Trần tư tư, Tần Phỉ Vũ lập tức đứng dậy, “Dì đi xem một chút, hai người nói chuyện trước.”
Nhưng Thẩm Hạo và Tôn Đức căn bản không có đề tài gì để tán gẫu, hai người cứ như vậy ngồi, không ai nhìn ai, bầu không khí muốn xấu hổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu xấu hổ.
Không bao lâu sau, Tần Phỉ Vũ lại cùng Trần Tư Tư đi ra.
“Dượng, con tới rồi.”
Trần Tư Tư ngọt ngào kêu một tiếng, so với lúc Thẩm Hạo rời đi vào buổi sáng, khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Cả người thoạt nhìn cũng không suy yếu vô lực như vậy, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng nhiều hơn một chút huyết sắc.
Sau đó mấy người câu có câu không nói chuyện, Thẩm Hạo thỉnh thoảng cười gượng hai tiếng, hoàn toàn trở thành làm nền.
Bởi vì có Tôn Đức ở đây, Tần Phỉ Vũ cũng không tiện cùng hắn giao lưu quá nhiều.
Cũng may, loại bầu không khí xấu hổ này theo Tần Phỉ Tuyết trở về, rốt cục cũng bị phá vỡ.
Bởi vì Trần Tư Tư là do lao động quá độ mới sinh bệnh, tuy rằng hiện tại đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng Tần Phỉ Vũ vẫn đề nghị ngày mai cả nhà đi dạo bên ngoài, hóng gió giải sầu.
Mọi người không ai phản đối, đều đồng ý.
Nhưng Thẩm Hạo vẫn luôn lưu ý Tôn Đức, lại phát hiện lông mày hắn hơi nhíu lại, sau đó liền khôi phục như thường.
Gã mập mạp chết tiệt này, chẳng lẽ hắn không vui hay là không muốn cùng lão tử đi ra ngoài du ngoạn.
Nghĩ đến những chuyện này, Thẩm Hạo ở trong lòng thầm mắng một câu, mập mạp chết tiệt, lão bà ngươi còn bị ta thao, ra vẻ cái gì chứ?
Nếu chọc lão tử mất hứng, lại đội cho ngươi thêm một cái mũ xanh!
Sau khi thương lượng xong, Tần Phỉ Vũ từ chối không ngủ lại ở nhà Tần Phỉ Tuyết, cùng Tôn Đức rời đi.
Lúc ăn cơm chiều, Trần Tư Tư có thể coi như là khỏe lại, hai mắt không còn tử khí nặng nề nữa, khôi phục vẻ linh động ngày xưa.
Vì thế ngày hôm sau, Tần Phỉ Vũ cùng Tôn Đức, Trần Tư Tư, Thẩm Hạo, Tần Phỉ Tuyết, năm người lái hai chiếc xe, cùng nhau đến một vùng nông thôn ngoại ô chơi.
Sau khi đến nơi, bởi vì thời tiết tương đối nóng bức, vừa vặn gần nhà nghỉ nông thôn có một dòng suối trong vắt, có thể nhìn thấy tận đáy, Trần Tư Tư liền đề nghị đi bơi.