Phần 139: Bệnh viện
Cho nên trên đường đến bệnh viện, Thẩm Hạo tận lực tăng tốc độ xe, thậm chí nhiều lần có ý định vượt đèn đỏ, may mắn cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Trong lúc vội vàng liếc mắt một cái, hắn phát hiện Tần Phỉ Tuyết vẻ mặt ngốc trệ, giống như mất hồn vậy.
Trong lòng Thẩm Hạo khẽ động, vội vàng mở miệng an ủi: “Dì, dì đừng lo lắng, Tư Tư hẳn là không có chuyện gì lớn.”
“Không phải vừa rồi đồng nghiệp của nàng ấy đã nói trong điện thoại rồi sao, chỉ là đột nhiên ngất xỉu, hẳn là mấy ngày nay tăng ca quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi tốt.”
Tần Phỉ Tuyết vốn chỉ là có chút suy nghĩ lung tung, tâm thần không yên, nhưng bị Thẩm Hạo nói như vậy, đột nhiên che mặt khóc.
“Nếu Tư Tư thật sự xảy ra chuyện, dì, dì cũng không muốn sống nữa, ô ô…”
Nhìn mẹ vợ che mặt khóc rống, đầu Thẩm Hạo liền phình to.
Đang yên đang lành sao lại đột nhiên ngất xỉu chứ, chẳng lẽ là thiếu máu hay là có bệnh gì?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo một lần nữa ôn nhu an ủi…
“Dì, dì đừng suy nghĩ lung tung, Tư Tư sẽ không có việc gì.”
“Dì cũng hy vọng Tư Tư sẽ không sao, nhưng bây giờ nàng ấy đã được đưa đến bệnh viện, có thể không có việc gì sao?”
Tần Phỉ Tuyết đột nhiên đề cao thanh âm, hướng về phía Thẩm Hạo rống to.
Nhìn mẹ vợ hai mắt đẫm lệ, hắn đành phải miễn cưỡng cười cười, “Yên tâm đi dì, Tư Tư còn trẻ như vậy, sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được.”
“Dì không cần suy nghĩ lung tung nữa, chờ đến bệnh viện tự nhiên sẽ biết là có chuyện gì.”
Nói xong, Thẩm Hạo hít sâu một hơi, nhìn mẹ vợ khóc đến hai mắt sưng đỏ,”Dì, dì đừng khóc nữa được không, dì khóc đến mức con cũng muốn khóc theo rồi.”
“Nhìn dì buồn như vậy, trong lòng con cũng vô cùng khổ sở, nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, con sẽ luôn ở bên cạnh dì!”
Nhưng lời an ủi của Thẩm Hạo cũng không có tác dụng gì, ngược lại làm cho Tần Phỉ Tuyết khóc càng thêm hung dữ.
Cũng may rẽ một vòng, bệnh viện nhân dân thành phố rốt cục cũng đến, Tần Phỉ Tuyết cũng miễn cưỡng ngừng khóc.
Dừng xe xong, hai người vội vàng chạy vào bệnh viện.
Tần Phỉ Tuyết gọi vào số điện thoại di động của Trần Tư Tư, tìm đến chỗ đồng nghiệp của nàng.
Dưới sự dẫn dắt của đồng nghiệp, cuối cùng cũng gặp được Trần Tư Tư đang nằm trên giường bệnh.
Lúc này, Trần Tư Tư vẫn chưa tỉnh lại, còn hôn mê như trước.
Hô hấp tuy rằng vững vàng, nhưng một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lại tái nhợt không huyết sắc, nhìn đến làm cho người ta đau lòng.
Bất quá sau khi hỏi bác sĩ điều trị chính của Trần Tư Tư, Thẩm Hạo và Tần Phỉ Tuyết đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra sở dĩ Trần Tư Tư đột nhiên ngất xỉu là bởi vì lao động quá độ, vấn đề không lớn, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi.
Nhưng bởi vì Trần Tư Tư vẫn không tỉnh lại, cho nên Thẩm Hạo và Tần Phỉ Tuyết đều ở lại bệnh viện chăm sóc nàng.
Mãi đến sáng hôm sau Trần Tư Tư mới tỉnh lại, sau khi làm thủ tục xuất viện, ba người mới cùng nhau về nhà.
“Cưng à, em muốn ăn gì không, anh sẽ làm cho em.”
Nhìn Trần Tư Tư môi có chút khô nứt, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, Thẩm Hạo rất đau lòng.
“Em không có khẩu vị gì cả, không muốn ăn, anh rót cho em một ly nước muối đi.”
Hữu khí vô lực nói xong lời này, Trần Tư Tư ngã xuống giường, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại.