Phần 136: Mất mát
Thể lực của mẹ vợ thật sự quá tốt a, một chút cũng không kém tiểu cô nương trẻ tuổi.
Nhìn thân thể mềm mại của Tần Phỉ Tuyết dưới bộ đồ thể thao rộng thùng thình vẫn lồi lõm như trước, Thẩm Hạo vừa chạy, vừa ảo tưởng.
Đại khái qua hơn nửa giờ, Tần Phỉ Tuyết rốt cục cũng mệt mỏi, ngồi xuống ghế dài dưới một gốc cây lớn nghỉ ngơi.
Nơi này vừa vặn là góc của tòa nhà cuối cùng của tiểu khu, tương đối ít người.
Thấy thế, tròng mắt Thẩm Hạo vừa đảo, cũng ngồi xuống.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng, mồ hôi đầm đìa của mẹ vợ, trong lòng hắn một mảnh nóng rực.
Nhận thấy ánh mắt nóng rực kia vẫn luôn bơi trên người mình, Tần Phỉ Tuyết không khỏi miệng đắng lưỡi khô, trong lòng phát hoảng.
Nhưng vừa nghĩ đây là ở trong tiểu khu, Thẩm Hạo hẳn là sẽ không làm bậy, nàng mới thoáng an tâm lại, đồng thời lại không khỏi cảm thấy có chút mất mát, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao mình lại sinh ra cảm xúc như vậy.
Để tránh xấu hổ, Tần Phỉ Tuyết chủ động mở miệng, “Đúng rồi, Tiểu Hạo, trang trí nhà cửa của con thế nào rồi, khi nào mới có thể hoàn thành”…
“Nhanh rồi, với tiến độ công trình hiện tại, đại khái còn hơn nửa tháng nữa.”
Thẩm Hạo thuận miệng trả lời, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, xem ra ý nghĩ muốn đuổi ta đi của mẹ vợ vẫn chưa biến mất, phải cố gắng!
Vì thế liền nói, “Dì, con vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi dì, điều kiện của dì tốt như vậy, đã nhiều năm như vậy, vì sao không tìm một người bạn đời mới.”
Tần Phỉ Tuyết sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, “Loại cuộc sống này dì đã quen rồi, qua một thời gian vẫn cảm thấy độc thân tốt.”
Mắc câu rồi!
Thẩm Hạo tròng mắt vừa chuyển, cười hắc nói…
“Độc thân tuy rằng tốt, nhưng cũng có lúc tịch mịch, dì, con biết dì kỳ thật có ham muốn rất cao, cứ tiếp tục độc thân như vậy, chẳng phải là đang tra tấn chính mình sao?”
Nhất thời, Tần Phỉ Tuyết trợn mắt há mồm, nàng không nghĩ tới Thẩm Hạo lại nói thẳng như vậy, tốt xấu gì nàng cũng là mẹ vợ hắn a, làm sao có thể… Có thể trực tiếp như vậy.
Trong lúc nhất thời, Tần Phỉ Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng.
Thấy thế, Thẩm Hạo thầm nghĩ một tiếng có cơ hội, thừa dịp Tần Phỉ Tuyết ngượng ngùng khó chịu, ôm chặt lấy nàng.
“Tiểu Hạo! Con điên rồi sao? Đây là ở trong tiểu khu, bị người ta phát hiện, chúng ta liền xong đời đấy, mau buông dì ra!”
Vốn tưởng rằng trong tiểu khu Thẩm Hạo sẽ không làm bậy, không nghĩ tới hắn lại lớn mật như vậy.
Tần Phỉ Tuyết quả thực lắp bắp kinh hãi, vừa nói, đồng thời bắt đầu phản kháng giãy giụa.
Nhưng Thẩm Hạo lại dùng khí lực rất lớn ôm nàng gắt gao, hai người dán chặt vào nhau, nàng càng giãy giụa, Thẩm Hạo ôm càng dùng sức.
“Yên tâm đi dì, vừa rồi con đã xem qua, nơi này không có ai.”
Nói xong, Thẩm Hạo mạnh mẽ ôm Tần Phỉ Tuyết lên, để cho nàng ngồi trên đùi mình, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi đi lên.
“Dì, có phải dì thích con không?”
Tần Phỉ Tuyết đang giãy giụa nghe hắn nói như vậy, trái tim run lên, cuống quýt nói…
“Con là bạn trai của Tư Tư, dì, dì không thể thích con.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo nhất thời hiểu được.