Phần 122: Vương Hải Phong
Ngày hôm sau Thẩm Hạo đi tới công ty, đột nhiên nhìn thấy một người khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy Tôn Đức đang cùng một nam tử trung niên bụng to, tuần tra qua lại trên đại sảnh lầu một công ty, không ngừng giới thiệu.
Khuôn mặt mập mạp kiêu căng ngày xưa nhìn ai cũng đầy vẻ khinh thường, bây giờ lại treo đầy nụ cười khiêm tốn.
Mà nam tử trung niên này, chính là người tối hôm qua định hạ thuốc Tần Phỉ tuyết, thiếu chút nữa bị hắn đánh!
Nhìn đến đây, Thẩm Hạo liền có dự cảm không ổn.
Có thể làm cho tên mập chết tiệt Tôn Đức khúm núm quỳ gối, nam tử trung niên này hẳn là cấp bậc tổng giám đốc, không phải là hắn cố ý tới tìm mình gây phiền toái đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo liền tính toán bôi dầu vào lòng bàn chân chạy trốn.
“Thẩm Hạo đến rồi sao, lại đây.”
Ngay khi Thẩm Hạo vừa xoay người, lại bị Tôn Đức phát hiện, lập tức lên tiếng gọi hắn lại.
Không có biện pháp, Thẩm Hạo đành phải kiên trì, nặn ra nụ cười xấu hổ, chậm rãi đi tới.
“Nào, giới thiệu làm quen cho cậu một chút, vị này là Vương tổng, một trong những cổ đông của tổng công ty chúng ta, hôm nay đặc biệt tới thị sát.”
Thẩm Hạo miễn cưỡng cười một tiếng,”Vương tổng khỏe, hoan nghênh ngài đến công ty thị sát.”
Đều nói cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhưng Vương Hải Phong che dấu rất tốt, không lộ ra bất kỳ địch ý nào với Thẩm Hạo, cười nhạt gật gật đầu.
“Chàng trai, phải cố gắng nhé, tôi coi trọng cậu.”
Coi trọng mình, chỉ sợ là đang nghĩ biện pháp chỉnh chết mình đi.
Thẩm Hạo ở trong lòng thầm mắng một tiếng, hắn tuyệt đối không ngờ nam tử trung niên này lại là một trong những cổ đông của tổng công ty, trách không được Tần Phỉ Tuyết nói đối phương rất có bối cảnh cùng thực lực.
“Này, tiểu tử, cậu sững sờ cái gì đâu, Vương tổng đang nói chuyện với cậu đấy!”
Thấy Thẩm Hạo ngơ ngác tại chỗ, Tôn Đức nhướng mày, nhỏ giọng quát.
Nhưng đôi mắt nhỏ hẹp kia lại lộ ra ý cười không che dấu được.
Tiểu tử thúi, ngươi xong đời rồi, sau này xem ta làm sao chỉnh ngươi!
Bởi vì Vương Hải Phong đến công ty không phải là để thị sát, mà là cố ý dặn dò Tôn Đức, để cho hắn hảo hảo chỉnh đốn Thẩm Hạo!
“Cảm ơn! Cảm ơn tổng giám đốc vương đã khen ngợi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn.”
Nhìn Tôn Đức, lại nhìn Vương Hải Phong, Thẩm Hạo liền biết lúc trước bọn họ khẳng định đã trao đổi với nhau, chẳng qua vận khí của mình không tốt, đâm đầu vào bọn họ.
“Ừ, giọng nói mạnh mẽ, hữu lực, là một nhân tài bán hàng tốt, tốt.”
Cười tủm tỉm gật gật đầu, Vương Hải Phong nhìn về phía Tôn Đức, “Giám đốc Tôn, tiểu tử này tôi nhìn rất có duyên, về sau cậu nên chú ý chiếu cố nhiều hơn.”
Giọng điệu nghe như bình thản, nhưng ở mấy chữ cuối cùng, lại tăng thêm ngữ khí, ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.
Tôn Đức lập tức ưỡn thắt lưng lên, “Yên tâm đi, Vương tổng, tôi nhất định sẽ trọng điểm chiếu cố cậu ta.”
“Rất tốt, vậy hôm nay liền kiểm tra đến đây thôi.”
Tôn Đức vội vàng khom lưng, làm một cái thủ thế mời, “Vương tổng, mời ngài đi trước.”
Nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất trong tầm mắt, lông mày Thẩm Hạo dần dần nhíu sâu.
“Từ nay về sau cuộc sống ở công ty chỉ sợ không dễ chịu, mẹ kiếp!”
Kỳ thật Thẩm Hạo không biết, Vương Hải Phong cũng không phải là muốn Tôn Đức nghĩ mọi biện pháp đuổi hắn ra khỏi công ty, mà là muốn Tôn Đức nghĩ biện pháp để cho hắn ở công ty chịu hết các loại ủy khuất, chịu hết các loại khổ sở.
Dựa theo ý tứ của Vương Hải Phong, phải tra tấn Thẩm Hạo thật tốt, không thể để cho hắn có một ngày có thể vui vẻ cao hứng làm việc.