Phần 110: Mỹ nữ lạnh lùng
“Sở tiểu thư, sau này bất kể là công việc hay cuộc sống có bất kỳ khó khăn gì, cứ việc đến tìm tôi.”
Tôn Đức nói rất khách khí, cười cũng rất khiêm tốn, nhưng Sở Uyển Ngôn chỉ lạnh lùng gật đầu, không nói một lời đẩy cửa rời đi.
Trong nháy mắt khi cửa văn phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Tôn Đức biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ mặt tức giận.
Nhưng chẳng qua bao lâu, vẻ tức giận liền bị nụ cười tà dị thay thế.
Bởi vì Sở Uyển Ngôn là cấp trên lên tiếng nhờ quan hệ tiến vào, cho nên Tôn Đức đang lo không biết nên sắp xếp cho cô nàng làm thủ hạ của ai thì tốt, không nghĩ tới Thẩm Hạo liền tới hỏi hắn muốn người.
Vì thế Tôn Đức liền làm một cái thuận nước đẩy thuyền, phát cái nhân tình, hơn nữa, có thể để cho lãnh đạo phía trên lên tiếng, liền chứng minh Sở Uyển Ngôn này có lai lịch không nhỏ, phỏng chừng là gai nhọn.
Hiện tại giao cho Thẩm Hạo, những ngày kế tiếp chỉ sợ hắn sẽ không được dễ chịu.
Tốt nhất có thể làm cho tiểu tử này chịu chút khổ sở hoặc là có chút sơ hở, liền không thể tốt hơn!
Vừa nghĩ đến những chuyện này, Tôn Đức cười càng thêm vui vẻ.
Mà đối với tất cả những chuyện này Thẩm Hạo cũng không biết, bất quá khi giới thiệu công việc cho Sở Uyển Ngôn làm quen nghiệp vụ, hắn liền nhận thấy nữ sinh này không dễ mang theo.
Chẳng những nói chuyện hờ hững, hơn nữa thái độ còn rất cao lãnh, phảng phất căn bản như khinh thường nói chuyện cùng hắn.
Nhưng vừa nghĩ đến mình không có ai làm thủ hạ dưới trường, hơn nữa Sở Uyển Ngôn ngoại trừ thái độ cao lãnh ra, người lớn lên vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, mang theo bên người cũng rất đẹp mắt, Thẩm Hạo liền kiên trì thu nạp.
“Được rồi, những gì tôi vừa nói với cô chính là công việc hàng ngày sau này của cô, có vấn đề gì không hiểu hay không?”
Mang theo Sở Uyển Ngôn di chuyển một vòng, sau khi để cho nàng quen thuộc tác nghiệp hàng ngày, Thẩm Hạo gọi nàng đến văn phòng, khách khí hỏi.
Nhíu mày, Sở Uyển Ngôn trong lòng rất khó chịu, nàng vừa tốt nghiệp đại học, không nghĩ tới cha nàng liền an bài nàng đến một công ty bán hàng bên dưới tập đoàn để làm nhân viên bán hàng!
Lấy thân phận bối cảnh của nàng, thế nhưng lại làm một nhân viên bán hàng nho nhỏ, nếu bị những bằng hữu khuê mật của nàng biết được, chẳng phải là sẽ bị chê cười đến chết sao.
Nghĩ đến những chuyện này, vẻ mặt Sở Uyển Ngôn càng thêm lạnh lùng, “Không có vấn đề gì cả.”
Nói xong, không thèm liếc nhìn Thẩm Hạo một cái nào nữa, liền đẩy cửa rời đi.
Tính khí thật lớn!
Nụ cười trên mặt Thẩm Hạo dần dần biến mất, để cho một người như vậy vào công ty, hơn nữa còn an bài đến làm việc dưới trướng hắn, cái gã mập mạp chết tiệt Tôn Đức này là mắt mù hay là đầu óc có vấn đề.
Không đúng, nhìn thái độ của Tôn Đức đối với bà cô nhỏ này, hẳn là cô nàng có lai lịch không nhỏ, mình vẫn nên thong thả một chút, miễn cho bị Tôn Đức lợi dụng sơ hở.
Nhíu mày suy nghĩ kỹ trong chốc lát, hắn lắc đầu, đã thu nhận Sở Uyển Ngôn, vậy chỉ có thể kiên trì dẫn dắt nàng làm việc.
Thời gian vội vã trôi qua, thật vất vả mới đợi được đến giờ tan tầm, Thẩm Hạo trước tiên lao ra khỏi công ty, đi thẳng đến studio của Trương Uyển.
“Chị Uyển, em đến rồi.”
Vừa mới đi vào, Thẩm Hạo liền gào to.
“Rầm rầm…”
Đột nhiên, một trận thanh âm chói tai vang lên, khiến Thẩm Hạo hoảng sợ, chỉ thấy cửa cuốn ở lầu một đang chậm rãi hạ xuống!