Phần 10: Thật lớn
Hạ Tiểu Vũ không trực tiếp trả lời, mà là liếc mắt nhìn Thẩm Hạo một cái, ý tứ kia, tất cả mọi người đều tự hiểu được, chính là không muốn bị hắn nghe được, Thẩm Hạo rất biết quan sát sắc mặt, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Sau khi hắn đi, trong nháy mắt hốc mắt Hạ Tiểu Vũ đỏ bừng, nắm lấy tay Tần Phỉ Tuyết khóc lên, “Chị Tần, chị nói xem, rốt cuộc em nên làm cái gì bây giờ.”
Tần Phỉ Tuyết an ủi nói, “Tiểu Vũ, đừng khóc, mau nói cho chị biết, có chuyện gì vậy”
Hạ Tiểu Vũ đem tình huống nói cho Tần Phỉ Tuyết một lần, sau đó lau nước mắt…
“Chị Tần, em cũng muốn ly hôn, nhưng nếu bây giờ ly hôn, em liền phải tịnh thân xuất gia, lúc trước đã ký hợp đồng, em không cam lòng mà.”
“Em gái, lúc trước em cùng hắn kết hôn, là vì chạy theo tiền của hắn phải không?” Tần Phỉ Tuyết hỏi.
Hạ Tiểu Vũ cười khổ một tiếng, “Hiện tại xã hội quá tàn khốc, em có tư sắc tốt như vậy, chỉ cần gả cho anh ta là có thể phấn đấu ít hơn người khác mấy chục năm, vậy thì sao phải gả cho một tiểu tử nghèo, cho dù em cùng anh ta chịu khổ phấn đấu, sau này anh ta có tiền, sẽ không ở bên ngoài nuôi tiểu tam sao?”
Thẩm Hạo ở phía sau cửa phòng ngủ nghe được lời của cô, không khỏi nhíu nhíu mày, người phụ nữ này: Nhìn rất thấu triệt, chính là quá thực tế. Có bao nhiêu người, không phải đều là từ tiểu tử nghèo biến thành người có tiền, dựa vào cái gì mà khinh thường tiểu tử nghèo.
“Ai, chị gái em cũng đã trải qua, lúc trước chị bồi hắn vượt qua mưa gió, nhưng sau khi sự nghiệp của hắn thành công, lại vứt bỏ vợ vứt bỏ con cái, cùng tình nhân chạy trốn.”
Tần Phỉ Tuyết thở dài, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ.
Hai người ngươi một lời ta một câu tán gẫu nửa ngày, Tần Phỉ Tuyết cuối cùng cũng an ủi được Hạ Tiểu Vũ, chẳng qua hôm nay nàng ấy không có ý định trở về, liền ở lại nơi này.
Buổi chiều lúc ăn cơm, Hạ Tiểu Vũ còn không cho Thẩm Hạo sắc mặt tốt, mà Thẩm Hạo cũng không để ý tới nàng, hai người cứ như vậy không giải thích được.
Buổi tối, Tần Phỉ Tuyết có việc đi ra ngoài, chỉ còn lại Thẩm Hạo và Hạ Tiểu Vũ ở nhà.
Hai người ngồi trên sô pha, Thẩm Hạo vụng trộm dùng dư quang đánh giá Hạ Tiểu Vũ. Khuôn mặt không tệ, dáng người cũng rất tốt, đặc biệt là đôi chân vắt chéo của nàng, trong lúc lắc lư, mơ hồ có thể thấy được bộ vị bí ẩn bên trong đùi.
Chỉ là hắn không biết, Hạ Tiểu Vũ đối với loại ánh mắt này dị thường mẫn cảm, lập tức bắt được, kéo váy quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn móc tôi móc mắt cậu ra đấy.”
Thẩm Hạo thản nhiên nói, “Cô hay nhỉ, thật sự coi mình là cái rốn vũ trụ, phòng liền chỉ có hai người chúng ta, tầm mắt rốt cuộc cũng có lúc đụng phải cô chứ”.
“Dù sao cậu cũng không được phép nhìn.”
Hạ Tiểu Vũ rất điêu ngoa bá đạo, hai tay ôm trước ngực, bộ dáng thở phì phì, làm cho cặp vú cực lớn kia cùng nhau phục kích, phảng phất như muốn lao ra khỏi áo, nhảy đến trước mặt Thẩm Hạo.
“Vậy tôi lại càng muốn nhìn, không chỉ nhìn, còn là chính đại quang minh nhìn.”
Thẩm Hạo cũng tức giận, cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy qua loại nữ nhân này, đây chỉ mới liếc mắt nhìn ngươi hai cái, cho dù đem ngươi ăn sạch thì thế nào.
Nói xong, hắn liền gắt gao nhìn chằm chằm cặp vú trắng bóng của Hạ Tiểu Vũ, nhìn thấy bộ vị bóng loáng vô hạn còn mơ hồ lóe lên bạch quang, Thẩm Hạo nuốt nước miếng, hận không thể xông tới ngậm cắn hai điểm phía trên, hung hăng giáo huấn nàng ta.”Cậu… cậu còn nhìn!”
Hạ Tiểu Vũ tức giận đến dậm chân, cầm gối ôm đi tới, muốn đánh Thẩm Hạo, bất quá nàng ta mang dép lê, thân hình không ổn định, liền nhào thẳng xuống.
Thẩm Hạo theo bản năng liền đưa tay đỡ, không thiên không vị, vừa vặn bắt được cặp vú kia, mà tay Hạ Tiểu Vũ, cũng ấn vào nới giữa hai chân Thẩm Hạo, nhất thời hai người đều ngây ngẩn cả người.
Thật lớn!
Hai người cùng lúc nảy sinh ý nghĩ như vậy.