Phần 8
Chị Vy phải bay ra Bắc để giải quyết hợp đồng thuê mướn nhà cửa gì đó cho bố mẹ vẫn kẹt lại bên Mỹ chưa về được, không có ai mua dầu, nên một bữa đi học về Sáng chạy con du thuyền qua mé bến Bạch Đằng tìm cây xăng thử coi sao.
– Có đi Bến Dược không anh? – Sáng giật mình khi hai cô gái trên bờ hỏi bằng giọng Bắc. Chính xác là cô bạn lùn hơn, đeo kiếng.
– Đi hai người hả?
– Bao lâu tới? – Không trả lời mà cô gái chân dài hơn hỏi trống không.
– Hai ngày một đêm. – Sáng nhìn trời rồi trả lời gọn. Thật ra ngược sông Sài Gòn lên Củ Chi chừng 60km chạy hai tiếng là tới. Nhưng giờ đang là con nước ngược ra biển, phải chờ tới chừng nước lớn tràn vô thì đi mới đỡ tốn dầu chứ. Rồi tới nơi là tối, phải ngủ lại chờ tới sáng mai vô coi rồi chờ tới nước ròng lại ngược về, không phải hai ngày một đêm sao.
– Chạy gì mà còn chậm hơn rùa bò nữa. Thôi mình đi. – Cô chân dài kéo tay, nhưng cô bạn không đi.
– Hết bao nhiêu tiền vậy anh?
– Tám trăm, bao luôn phòng ngủ. – Sáng lại nhìn trời, rồi chỉ tay vô khoang, lúc này đã gói chăn gối ga vô trong túi vuông rồi. Bạt đằng sau và hai bên cũng đang cuốn lên nhìn rất thoáng và đẹp. Thật ra thì hỏi tới đâu nó mới tính tới đó. Tiền dầu 5 trăm, tiền phòng 3 trăm, vậy là cộng lại thôi.
– Thôi đi, đúng là người ta nói ở Sài Gòn cái gì cũng chém ghê lắm. – Cô chân dài dè bỉu. Sáng tần ngần không biết trả lời sao, vì đúng là nếu đi xe buýt lên Bến Dược thì chỉ vài chục ngàn thôi. Nhưng mà đi taxi thì vừa đi vừa về cũng hơn triệu đó. Phải sau này Sáng mới biết chỗ bến du thuyền ở Tân Cảng cho thuê hai tiếng thôi là triệu rưỡi, còn qua đêm mèng nhứt cũng phải là 5 – 8 triệu.
– Anh bớt cho sinh viên được không? – Cô mập lùn đeo kính nhẹ nhàng hỏi. Trông dáng vẻ thì rõ ràng là giàu hơn cô bạn, và mới đúng là người trả tiền. Sinh viên nhưng không phải là dạng nghèo.
– Không bớt được đâu. – Sáng trầm ngâm lắc đầu. Thiệt tình hai cô hỏi thì đi thôi, vì cũng muốn chạy thử lên đó coi cho biết. – Nhưng có thể bao thêm ăn uống được.
– Vậy đi. – Nói xong là Vân, cô gái lùn hơn, bước luôn xuống tàu. Móc túi lấy ra một tờ 500k đưa cho Sáng. – Bây giờ đặt trước từng này, khi nào về đến chốn thì em sẽ trả nốt phần còn lại nhé. – Chi, cô bạn còn lại, cũng theo bạn xuống thuyền.
Cầm tiền rồi thì Sáng cũng hơi ngơ ngác, vì chỉ nói vậy thôi chứ còn vẫn chưa biết đổ xăng ở đâu, nói chi tới nấu nướng. Hồi trước khu Thủ Thiêm bên kia tấp nập lắm, cặp qua là chợ, còn giờ chỉ là một dãy bờ kè trống vắng bên dưới mấy cái bảng khẩu hiệu, có chăng là quán ăn cho dân vãng lai. Trong hộc đầy mì gói nhưng thịt cá thì phải tìm mua. Còn cây xăng thì ở Sài Gòn này chủ yếu là dọc theo mấy con lộ chính, chứ ngay đầu cầu cũng khó kiếm.
Cho nên cứ nhắm theo bản đồ gú gồ mà chạy qua kinh Thanh Đa rồi tắp vô cây cầu bắc ngang qua rạch Cầu Sơn mà buộc thuyền rồi xách hai can dầu lên bờ vác xuống. Một hồi thì qua mé chân cầu Bình Lợi có một dãy nhà hàng và quán nước, hai cô gái kêu ghé lại mua nước uống và mấy thứ đồ ăn vặt. Vân thích thú được ngồi ghế từ khúc đó lái thuyền chầm chậm nhìn hai bên bờ sông, cảnh quan đổi dần từ đô thị sầm uất sang vắng vẻ lác đác nhà phố rồi bỗng thoáng chốc chỉ còn những ngôi nhà ngói miền quê nằm im lìm bên sông, khói lam chiều bốc lên sau bụi chuối hàng tre.
Đây rồi. Mắt thằng Sáng mừng rỡ khi vừa quẹo qua một khúc cua là nghe tiếng vịt kêu râm ran và tiếp theo là cả ngàn con vịt đẻ hiện ra ngay mé góc sông. Vịt không phải chạy đồng mà nhà người ta nuôi bằng cám phụ thêm bằng rau bèo quanh đó. Cặp thuyền vô cây cầu nhỏ xíu cho Vân và Chi tha hồ chụp hình hết với mấy bụi tre gốc chuối và đàn vịt lại tới chiếc du thuyền sang trọng giữa dòng sông xanh thẳm êm đềm, Sáng vô gặp anh chị chủ nhà mua một con vịt cùng một chục trái vịt lộn ấp thải ra. Sẵn thì chia lại của chị hai lít gạo đổ vô một cái chai Coca Cola, và một lọ dấm dừa tự nuôi chiết từ khạp ra. Trong lúc chờ chị mần giúp con vịt, chặt và ướp sẵn sả vô mấy miếng ngon để lát nướng thì Sáng ra góc vườn xin mớ rau răm và rau ngổ rồi tiện tay ngắt một mớ rau tập tàng cùng mấy trái ớt hiểm luôn.
Qua khỏi Lái Thiêu là hết địa phận Sài Gòn qua tới Bình Dương. Khúc sông ngang qua địa phận Thủ Dầu Một thì rác mắc vô chân vịt liên tục nhưng chỉ cần quay ngược động cơ hoặc cùng lắm về mo thò kéo cán dài xuống cắt là đi tiếp được luôn. Thêm chút nữa là khu du lịch Đại Nam nghe nói nổi tiếng lắm, thì con sông chỉ còn lại như một cái hồ nhỏ bơi vài sải là qua lại được, thỉnh thoảng có người nuôi bè cá nhỏ xíu hay làm dớn chạy ngang ra gần giữa sông. Tới một chỗ cua vô trên bờ trồng đầy cao su thì Sáng tấp thuyền vô làm đồ ăn cho hai nàng.
Thật ra thì từ nãy đã luộc trứng vịt lộn ăn với rau răm rồi, nên em Chi khó tính mới im mồm chứ không thì chắc càm ràm điếc tai luôn. Từ từ rồi cũng quen dần với nhịp sống chậm chạp ở miền quê, phải chờ tới vụ mùa mới có cái ăn chứ không phải lúc nào cũng sẵn trong tủ lạnh hay ngoài siêu thị, đi lại phải chờ con nước mà biết tính toán thì chỉ cần chèo nhẹ bằng tay cũng tới được nơi chứ không phải tốn kém xăng dầu. Vân thì ngược lại, ngay từ đầu đã say mê với sông nước của đất rừng phương Nam mà trước giờ chỉ đọc qua sách và xem qua phim. Vân muốn đi thuyền cũng là để có thể quan sát được hết.
Nhà Vân giàu lắm, không cần phải lo học để kiếm việc, cho nên cứ theo ý thích mà chọn trường văn hóa rồi ngành nghiên cứu các nền văn minh bản địa. Ngược lại Chi thì có chút nhan sắc nên mong sau này kiếm được một chỗ tiếp tân đâu đó cho nhàn, vừa mới chia tay thằng người yêu cùng quê ngày xưa cũng thuộc loại khá giả nhưng bây giờ sa sút phải xuống chạy xe giao hàng, cho nên bám càng theo Vân bay vô Sài Gòn chơi, mọi chi phí đã có bạn chi trả hết, cả chỗ ở là căn hộ chung cư mini của bố mẹ Vân mua từ lâu ở góc Lê Lợi vừa hay đợt này chưa có ai thuê.
Vân say mê chụp ảnh tất cả những gì được gặp, được thấy trên sông. Từ những chiếc xà lan chở công – ten – nơ to khủng ngoài kia cho đến những chiếc xuồng gỗ chèo tay phía trong này. Và không cần đâu xa, chính chàng thuyền trưởng đẹp trai đằng sau lái kia mới là đối tượng nghiên cứu dễ tiếp cận nhất – một người đàn ông nam bộ chánh hiệu con nai vàng. Lúc nãy khi Vân và Chi đùa nghịch hết cho thuyền sang phải lại về trái thì Sáng đứng đằng sau lấy cây kéo dài móc mấy cây lục bình lựa nhánh nào cao dài mới lấy, rồi qua chỗ có đám bông súng đẹp ghê hồn thì kêu tắt máy, tưởng để cho Vân và Chi tha hồ chụp hình, thì lại thò tay xuống nhổ lên để chút nữa ăn như ngó sen.
Sáng lột vỏ lục bình, ngâm với đọt súng trong nước muối một hồi, rồi trộn dấm đường làm gỏi ăn với vịt nướng cùng mớ rau tập tàng luộc. – Rau tập tàng là tất cả những loại rau dại mọc trong rừng hay quanh nhà mà ăn được, mỗi thứ một chút góp lại để ăn sống, luộc, hay nấu canh. – Sáng giải thích khi thấy Vân chụp hình lia lịa từng loại trước và sau khi luộc để mai mốt cho vô luận văn tốt nghiệp. Rồi quay qua bỏ mớ thịt lẫn trong xương còn lại vô trong nồi, cho chút xíu gạo vô đảo cho mỡ săn lại thì đổ nước vô nấu nồi cháo vịt thơm lừng luôn. Trong hộc có sẵn chai vang đỏ Đà Lạt mở ra uống trong tiếng nhạc của một bài nhạc đỏ mà Vân và Chi chọn từ cái màn hình, khiến hai cô gái ngất ngây bên một cánh rừng miền Đông nam bộ đất đỏ: “Tổ quốc ơi, ta yêu người mãi mãi”.
Sáng thì đi vòng quanh trên bờ tìm chỗ lát nữa giăng võng ngủ, trước đó đã lấy cái mùng treo kín mé ngoài khoang ngủ rồi dặn hai cô gái miền ngoài ra vô cẩn thận để tối nay khỏi bị muỗi khiêng đi.
Sáng sớm. Chắc chỉ chừng bốn năm giờ gì đó thôi. Người ta đi cạo mủ. Từng bóng người lặng lẽ bước trong đêm tối. Sáng bò xuống thuyền chui vô đánh thức Vân dậy chụp hình. Hai cô gái ngủ say sưa trong khoang, nhưng vú của Vân bự hơn, căng phồng lên chỉ muốn thò tay vô đó mà lay lay. Sáng nuốt nước miếng để tay lên cổ Vân lắc lắc nhẹ, thấy mở mắt thì chỉ tay ra bên ngoài rồi bò ngược ra, khép mùng lại cho kín như cũ.
Vân lên bờ, bám theo đoàn người cạo mủ, đẹp như trong bộ phim Đông Dương, chỉ thiếu có ai đó đốt đuốc lên cho giống mà thôi. Mấy chị phụ nữ này cạo mủ quen rồi, cần chi mà đèn đóm chứ. Đi vòng quanh thân cây, dùng con dao sắc khía cái rãnh ăn xuống dưới thêm chút xíu, rồi đặt cái chén hứng mủ để chút nữa quay lại trút vô thùng, rồi lại đi tiếp. Không hấp tấp vội vàng, nhưng nhanh chóng lướt đi chỉ để lại khóe miệng cười tủm tỉm khi thấy Sáng bỏ cái võng dù, mà hồi đêm vừa ngủ vừa quấn quanh người giờ tháo ra thì lại làm áo khoác cho khỏi lạnh, qua người Vân vừa bắt đầu run cầm cập vì lạnh.
Vân được choàng võng lên người, nhưng hai tay lo chụp nên võng lại rớt xuống, nên Sáng phải vòng tay giữ luôn từ đằng sau tới, thành ra giống như cảnh chàng họa sĩ ôm cô Kate ngoài đầu thuyền Titanic. Vân bỗng chợt nhận ra và không bước tới nữa, cứ đứng yên như vậy cho tới đi đoàn người lướt ra xa rồi biến mất sau làn sương sớm. Chỉ còn lại hai người đứng ôm nhau im lặng trong màn đêm tĩnh mịch. Sáng nhẹ nhàng cúi xuống hôn Vân.
Vân đứng yên đón nhận. Bỏ chiếc máy ảnh xuống thõng tay quờ quạng khi Sáng lòn tay không chỉ vô bên trong tấm võng mà cả tay áo phông rộng chạy vô giữa ngực, nhấc mép áo xu – chiêng lên ôm trọn lấy bầu vú căng đang phập phồng bên dưới.
Tim Văn như ngừng đập. Không phải là kén cá chọn canh gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô gái mới được sờ vô ngực như vậy. Giai miền Bắc có thể nói là nhát cáy so với trai Nam bộ, nhưng một phần cũng là vì Vân chưa từng rung động với ai bao giờ, hay đi chơi với bạn trai trong kiểu như thế này. Mọi việc nối tiếp nhau cứ như trong một bộ phim tình cảm lãng mạn vậy. Nhanh tới mức không thể kiểm soát được luôn, mà chỉ biết thả mình trôi theo dòng cảm xúc. Lúc này thì tay kia của Sáng đã mò ra tới đằng trước âm hộ rồi.
Từ tuốt trên ngực, nhưng không biết sau chạy dần, chạy dần xuống bụng, rồi luồn vô bên trong quần, chạm vô mớ lông măng nhồn nhột. Quíu người lại, Vân chéo hai chân lại với nhau vì phản ứng tự nhiên chứ không phải ngăn mấy ngón tay Sáng đang từ từ bươi móc, hai bên dọn chỗ banh thịt ra cho ở giữa day trúng ngay hột le, xoáy xoáy rồi xuống giữa hai miếng thịt mồng đốc, chui vô trong.
Trời. Đã quá. Bé Vân như gồng cứng người ngoèo hai tay vô cánh tay Sáng, rụng rời hai chân không đứng vững nổi, hay chính xác hơn là chỉ muốn nhấc lên luôn thôi. Bên dưới âm hộ cứ ước mong được dương vật chọc vô, móc thẳng lên cho bay bay. Không phải một cây dương vật bất kỳ mà chính là cây mà tay Vân đang nắm trọn đây. Lúc nãy Sáng đã lôi khóa quần xuống, kéo vòng tay Vân ra đằng sau cho được biết thế nào là cơ thể của người đàn ông.
Tay dẫn tay chuẩn bị lột quần Vân xuống phá trinh thì một tiếng kêu lanh lảnh ngoài mé sông thất thanh vọng vô.
– Vân ơi. Mày ở đâu? – Chi gọi, khi thức giấc không thấy Vân ngủ bên cạnh.
– Tao đây. – Vân đáp trả, có vẻ hơi bực mình nhưng vẫn khách sáo vui vẻ nhẹ nhàng, cầm máy ảnh lên bước về thuyền. Sáng lại ra chỗ hồi nãy buộc võng lên ngủ tiếp. Cách buộc dây của người quen sông nước rất chắc và cũng rất nhanh, chỉ cần vài vòng là cứng và khi tháo chỉ cầm một đầu dây rút mạnh là ra luôn.