Phần 19: Hồ trên núi
Ly không trả lời, hình như là do không còn sức nữa, mà chỉ cố nhấc tay lên vẫy vẫy kiểu như ra hiệu gọi Phương vào nhập bọn.
Tiếng kêu của Phương không giống như có chuyện gì khẩn cấp, cũng không giống như định hỏi điều gì đó, mà âm điệu rõ ràng như đang xin xỏ. Hồi nãy lúc Sáng về thì Phương nằm thở nghĩ ngợi vẩn vơ, cho tới khi nghe tiếng lục đục ở phòng bên cạnh thì buồn cười và thầm tức con bạn dám liều mình dọn ổ thay mình. Nhưng tới khi nghe tiếng gào lên đỉnh thì Phương cũng giống như là lên đồng vậy, như có ai kéo chân ngồi dậy bước sang rồi khựng lại ngay ngoài cửa.
Nhưng tới khi Sáng dập rầm rầm vô thì Phương không còn chịu nổi nữa, chân run run lồn giật giật theo từng cú nhấp. Cho tới khi có cơ hội thì rên lên khe khẽ mà xin nhập bọn, rồi chưa cần có ai trả lời đã lần lần bước vô trong. Áo trên người vẫn xộc xệch như hồi nãy, và quần thì cũng đã bị cởi ra từ hồi nãy mất rồi.
Phương bước lên giường, quỳ gối gác qua người Sáng. Lần này quyết tâm sẽ cho vô. Nhưng mà con cu xìu xuống mất tiêu rồi.
Ngơ ngác. Không biết làm sao. Cứ quỳ nguyên như vậy.
Sáng rút bao ra. Cầm cu đập đập vô cửa lồn Phương. Nhưng nó chỉ lên hơi hơi thôi.
Tức mình. Sáng đẩy Phương nằm xuống, vắt mông lên người Ly, lồn nhô cao hẳn lên, mà banh háng ra là thành cái lỗ bự chà bá luôn.
Nhét nguyên con cu còn mềm mềm vô trong đó. Kéo đẩy ra vào. Phương nhăn mặt vì sướng, tay quờ quờ tìm miệng Ly cho ngón tay vô quào quào.
Vài cú ra vô là con cu cứng ngắc lên trở lại. Sáng xé tiếp cái bao khác choàng vô rồi đẩy cật lực ra đằng trước. Ly quờ tay chụp vú Phương giữ lại cho người cô bạn khỏi bị bay ra đằng trước. Sáng thấy vậy thì cũng một tay chụp eo Phương, tay kia móc lồn Ly bên dưới kéo lại cho chắc để dập cho đã. Hai nàng bây giờ đang cùng nhau ca bản ư ử ơ ơ à à I i, ken két như tiếng mấy cây tre cạ vô nhau trong gió.
Tới bây giờ thì là khúc Sáng muốn xuất tinh, và không chần chờ gì nữa bắn hết vô trong bao. Xong rồi rút bao ra cho cu vô miệng Phương. Cô giáo sờ sợ nếm nếm cái mùi tanh của tinh trùng rồi ngậm ngậm. Cho nên thôi, ban phát qua người bên cạnh, thì cô giáo Ly tận tụy mút rồi liếm cho thật là sạch, biết ơn người đã cho mình biết mùi vị của con cu đầu đời.
Phê phê, Sáng nằm xuống giường ngủ một giấc cho tới khi gà gáy canh năm luôn.
Cuống cuồng, vội vàng quấn cái chăn chạy về phòng, cô giáo Phương sợ có ai nhìn thấy thì ngượng chết. Cô giáo Ly thì cứ chầm chậm thay đồ để hương vị tối hôm qua không bị biến mất quá nhanh trong làn sương sớm đang bay từ ngoài cửa vô.
Sáng để xe lại cho hai cô giáo khi nào cần mượn thì cứ lấy chìa khóa sơ cua mà chạy khỏi cần mắc công lội bộ qua bên kia, rồi tà tà theo con đường dốc về dưới bản.
Đám đàn ông chuẩn bị qua bên kia đi săn nên gọi Sáng theo luôn cho biết. Châm điếu thuốc ba số năm oanh tẹc cho thơm giữa đám người vấn thuốc rê hay ông già người Thái rít ống điếu, anh hai Nam bộ thân thiện chào hỏi rồi đến khi đám thợ săn khuất dạng trên bờ thì ngồi trên thuyền cho ông già chèo nhè nhẹ đi gỡ lú. Có bao nhiêu hiểu biết về câu và lưới Sáng đều đã chỉ hết cho ông già và bây giờ thì mớ lú này trở thành nguồn tép hàng ngày, bù vào chi phí xăng quay trở lại. Tép ngon lắm nhưng cả nhà không dám ăn vì rang lên đem ra chợ bán cả trăm ngàn một ký luôn. Cuộc sống trên này còn nhiều khó khăn lắm dù đã có ít nhiều đổi thay nhưng củ mài củ sắn vẫn là những thứ thức ăn hàng ngày cùng hũ mắm ủ từ những con cá tạp, nào dám mơ tưởng tới gà hay lợn như dưới thành phố. Hôm nào có được con cá mè đã là một bữa cỗ cho cả nhà rồi.
Ông Ké vừa chèo thuyền gỡ lú vừa kể cho Sáng nghe câu chuyện lưu lạc từ vùng núi Tây Bắc ngoài tỉnh Hưng Hóa vào tới trong này. Sáng ngồi nghe nhưng lại lim dim trong làn khói thuốc ngắm mấy vườn cà phê và cây bơ ở bên kia. Giống như bay flycam lên cao, hay như kiểu của quân đội Pháp thế kỷ 19 dùng khinh khí cầu để chỉ huy tác chiến, sẽ nhìn thấy rõ địa hình xung quanh, thì sang phía bên này hồ sẽ dễ dàng nhìn về phía bên kia để nhận dạng hơn. Tại vì chút nữa quay về Sáng sẽ tạt qua mấy cái vườn đó để xin bo, tức là mấy nhánh chồi về vườn nhà mình ghép vô đám cây không ra quả để năm nay sẽ ra hoa kết trái.
Người dân thành phố giữ lại tục lệ chưng bông và hái lộc, nhưng không còn biết gì về những kỹ thuật trồng trọt có liên quan. Muốn ra trái nhiều thì cây cần trổ hoa thật là nhiều. Vậy thì cây mai trồng trong vườn người nào ra được nhiều bông sẽ chứng tỏ người đó giỏi canh tác, ví dụ như biết bón loại phân gì như trồng đu đủ, chăm gốc cắt cành ra sao cho đều nắng như trồng chanh, hay đơn giản chỉ là vặt lá như mai thì hai ba tuần sau sẽ nở hoa. Hay ngắt lộc, tức đơn giản là khi bỏ bớt cành của cây thì có thể ghép cành đó qua cây nào kém hơn. Người ta ghép ngọn cà phê arabica giá bán cao gấp mấy lần robusta vô cây cà phê mít tức là loại cây già cỗi cứng cáp không sợ gió bão hết ra trái nổi, để không mắc công trồng và chờ nhiều năm liền. Đó cũng là kiểu chơi cây như các nghệ nhân ghép cành tắc vô cây thế. Chưa kể tới các kỹ thuật như đào gốc sung bỏ đi nhưng lại biến phần rễ thành cái thân mới nhiều thế đẹp rồi ghép đọt sung vô thành cây kiểng bán Tết cả chục triệu luôn.
Khu vườn của Sáng không đủ nắng để trồng cây lấy trái, nhưng cũng có nắng sáng để ghép cành vô tạo ra cây trái cho khách tới ở hái chơi. Chanh dây, gừng, sả, ớt và các loại quanh khu bếp, lấy nắng từ khoảng không dọn chỗ để đốt lửa trại. Ven đường lên sẽ chạy vòng quanh xóm xin mấy gốc chuối con về trồng, và mua các loại hoa trồng từ rễ đặt mua trên mạng sẽ được gửi từ Đà Lạt qua để trồng như lay – ơn, thược dược hay thùy tiên.
Người thành phố về quê làm nông trại hay lên núi làm sơn trại thường có sẵn trong đầu một mớ mô hình hay kiến trúc nào đó, tốn vài ba năm xây dựng mới phát hiện ra đã sai lầm. Người xuất thân nông dân hay có hiểu biết về lâm nghiệp sẽ bắt đầu bằng thế núi, tức là độ nắng độ gió trong năm cùng dòng nước chảy và địa thế mà suy nghĩ để tạo ra dáng vẻ phù hợp. Nếu cứ dựa vào việc khoan xuống rồi bơm nước lên tưới thì ngay cả có dùng pin mặt trời cũng phải đầu tư rất nhiều. Thay vào đó có thể nghĩ cách làm sao để giữ nước mưa không trôi hết ngay xuống bên dưới mà thấm dần qua các tầng đất để cây cỏ có thể sử dụng quanh năm. Có những lúc đi trên núi bỗng nhiên chúng ta thấy có một khe nước trong vắt từ đâu đó chảy ra chính là như vậy.
Vườn thiếu dinh dưỡng thì mua ngay phân vô cơ đổ vào, nhưng chỉ được một vài mùa là hỏng kết cấu đất luôn. Nhưng lượng phân và nước tiểu từ du khách nếu dẫn vào một hố tiêu hủy thì về lâu dài sẽ từ đó mà ngấm dần ra xung quanh bồi bổ cho cây trồng. Hoặc muốn nhanh thì mua túi biogas để chứa vừa có khí metan để đốt ngay vừa có thể thu hoạch phân đã hoại bón thẳng cho cây nào muốn. Trong vườn của Sáng vật dụng quan trọng nhất không phải là cây cuốc dẫy cỏ mà là cái máy cắt cỏ để nền đất được phủ xanh, vừa không bị trôi mất màu xuống dưới chân đồi mà vừa giữ được nước ở bên dưới không bị bốc hơi. Tương tự vậy cây cần phải được cắt tỉa cẩn thận để không dùng chất bổ hoang phí cho cành lá mọc lung tung, mà tập trung ánh nắng để ra quả.
Và đặc biệt nhất chính là cảnh sắc của cái hồ nước bên dưới kia. Cho nên từ mọi góc cạnh, hễ định xây dựng công trình nào lên cũng đều phải tính coi có nhìn thấy hồ hay không. Góc trên này vừa cao vừa không bị cây che khuất, nhưng ngay bên dưới ranh giới đất thì sẽ dựng một cái lầu cao, vừa đẹp như trong phim chưởng để tạo dáng cho du khách có thêm động lực muốn trèo dốc lên trên này, vừa là một phòng VIP để thu thêm tiền.
Tạm xong những việc đã lên kế hoạch cho hôm nay, Sáng tà tà xách cái túi quần áo sang bên trường tắm cho đã. Nhưng không đi đường thẳng như mọi khi, mà xuôi theo con dốc xuống nhà ông Ké uống rượu đã. Rượu nấu từ ngô/bắp nên có hương vị rất đặc biệt. Ông Ké cứ khăng khăng phải ngô mình trồng mới ngon, nhưng Sáng nói tạm thời cứ mua về ủ mỗi tuần một hai vò đã, để từ từ bán cho du khách lên trên này uống. Mùa sau thì có bao nhiêu ngô sẽ dồn hết vào làm rượu. Ông Ké còn đang trồng mấy dây bầu để uốn thành quả bầu đựng rượu cho đẹp nữa. Dạo này cuộc sống trong bản đã dần khởi sắc, những đoàn khách du lịch lên trên này không chỉ đem lại tiền mặt cho nhà ông Ké phụ trách bến đò, mà còn là nguồn thu nhập cho các chị ngồi dệt thổ cẩm, và bán con gà cây rau sạch nữa.
Ngà ngà say với cả hũ rượu ngô cho hai người mà mồi chỉ là mỗi đĩa tép rang. Sáng khật khừ bước lên phía trường học tắm nước nóng cho ấm người, rồi thay bộ quần áo sạch ra. Phương và Ly đã ríu rít chờ đợi từ chiều rồi. Cứ chần chừ chờ Sáng tới thì mới ăn cơm. Hôm nay ở bên phòng Ly. Cả hai cô đều mặc đồ bộ ở nhà cho thoải mái, khóa cửa cho khỏi ai làm phiền, kéo luôn chiếc bàn vào sát bê không cần ghế chi cả, ngồi trên giường đút cơm cho chàng.
Sáng chỉ có mỗi việc là mở miệng ra ăn. Tay trái khoác sang vai Phương thò xuống ngực xoắn xoắn cái đầu vú. Tay phải thì để xuôi xuống đùi Ly, luồn vào trong quần. Ly ngồi cho tiện gắp thức ăn, nhưng gác chân phải lên cho ngón tay Sáng dễ dàng đi vào bên trong. Dâm thủy ứa ra bôi trơn cho mọi động tác dò xét đi các hướng. Cô giáo Ly quằn quại chịu hết nổi, lột phăng cái quần mình ra, rồi không quên với tay lấy cái bao tránh thai, trùm vô cho Sáng, rồi ngồi lên.
Khúc gân đang căng hết cỡ nhét vô lỗ lồn dù trào nước tràn trề để bôi trơn, nhưng vẫn bị sướng tới nỗi rú lên. Cô giáo thì cô giáo chứ, cũng là con người mà. Ở trường cứ phải học gì là đạo đức xã hội chủ nghĩa, nhưng lý thuyết Mác Lê đâu có giải thích được tại sao hai con chó cứ nhè chỗ con đường dốc các cô hay lên xuống mà dính lẹo với nhau cả tiếng đồng hồ chứ. Mà như mấy cô già già thỉnh thoảng hay nhắc nhở, là hễ cứ có cơ hội thì cứ phải thử, chỉ cần chú ý an toàn, tức là không được để cho chửa hoang, chứ không là bệnh giống như đội nữ thanh niên xung phong gì bây giờ được dựng tượng trên Đồng Lộc đó, cứ toàn đàn bà sống với nhau hoài điên hết cả đội luôn.
Nhiều lúc đúng là bí bách thiệt. Nhưng chỉ cần một đêm như hôm nay thôi là giải tỏa hết. Cô giáo Ly xuất khí thở hổn hển, nằm vật xuống cho cô giáo Phương lên thay. Lồn không khít bằng, nhưng được cái vú vê lại to bự đổ vật xuống mặt Sáng như món tráng miệng vậy. Đứng như cái bài hát gì mà hồ trên núi đó, chỉ cần thay chữ đi thôi: “Vú ơi vú, lồn ơi lồn… cặc ta ngược, cặc ta xuôi, lúc trong lúc ngược thật là phê pha…”
Tiếng thở như hò khoan của ba người dần chìm vào đêm tối, để lại không gian cho đám ve sầu cùng dế ếch kêu râm ran, rồi bỗng một con gà trống nào đó chắc nửa đêm lại hứng lên đạp mái một cái rồi ò ó o vang cả một góc rừng. Mặt hồ vắng lặng dưới ánh trăng thỉnh thoảng lại có con cá trắm to khủng quẫy đuôi, phun tinh trùng vào đám trứng vừa được con mái quặn mình ép ra.
– Đã đến lúc quay trở về thành phố rồi. – Sáng chợt tỉnh khi nghe tiếng con thằn lằn kêu tắc kè trên mái nhà, nhìn lên và thầm nghĩ trong đầu như vậy.