Phần 17
Bà cụ đẻ ra chị mấy hôm nay thấy điên, muốn bể cái đầu. Cụ chẳng hiểu con gái cụ bị bệnh gì mà chốc chốc lại đùng đùng như đánh vật, lúc thì lôi ông bà ông vải người ta ra mà chửi, khi thì ném vung vít mọi thứ ra sân. Cụ cố nghiêng tai nghe xem hay là con bé bị ma ám, nhưng đoán rị đoán mọ cũng u u không biết. Hỏi thì con bé lấy hết cớ này cớ khác thoái thác, chối rong rỏng.
Có lúc cụ nghe ở giường nó lào xào như lâm trận, cụ lờ mờ hay là con bé phải lòng trai. Gì chứ điều này cụ còn lạ gì, trừ phi nếu chẳng phải là trai gái địt nhau thì đâu lại có sự giường chuyển như muốn sập. Thế nhưng, loáng thoáng cụ lại nghe con bé như bị bóp hầu bóp cổ, ú a ú ớ như bị tọng thứ gì vào mồm, chân nó giãy đành đạch mà mồm quác như kẻ ngủ mơ.
Cụ sợ con bé bị tà ma quỉ ốp, không khéo nó dở điên, dở dại, bỏ bê cụ thì chí nguy. Cụ thương con bé, vớ phải thằng chồng cà lơ đêm nào cũng đòi địt, chả nể nang lịch sự gì tất. Hai mẹ con đang ngồi bên nhau, thằng chết tiệt cũng thò tay vào bóp vú con bé. Hai đứa đôi co, vùng vằng, tay chạm cả vào người cụ, cụ thấy rõ là con bé không giằng được vú ra.
Ai đời, mẹ vợ ở cạnh bên mà thằng mả mẹ đè béng con bé ra xé quần, xé áo kêu xoẹt xoẹt, nghe mà nhức óc. Rồi nó làm gì ột ột, rung cả chỗ cụ ngồi, hai chân con bé vung tít lên như giẵm phải lửa. Con bé vùng vằng dữ quá, song chỉ một loáng thấy im và hai đứa ầu ơ ví dầu nghe mà ghét.
Cụ chỉ còn nghe chót chót như tiếng mút kẹo và hai chân con bé thì co duỗi như đạp xe, hích đẩy cả vào cụ. Khiếp, tuổi trẻ hung hăng thế. Cụ mường tượng cụ xưa cũng thế. Đêm bảy ngày ba, cụ ông sơi tái vợ bất kể ở đâu cũng được. Cụ mệt bỏ bu xin nghỉ một hôm, cụ ông xụ mặt như chó dái là cụ động tâm phải vạch quần để cụ ông sơi tái cho rồi.
Ông lão dai như giẻ rách, mới ăn trưa xong, ngáo một giấc, trở dậy đã lại leo lên. Lồn cụ bà chẳng mấy khi sạch bong vì khí trận trước chưa khô cụ ông lại phùn cho đợt khí mới. Bữa nào cụ ông đi khỏi nhà, bà đã mừng, nhưng chỉ một lát đã thấy lão hớt hải chạy về, bụm dái gọi inh cụ bà vào nhanh lên không chết mất.
Buồi dái dài ngoằng, cứa cái nào cái ấy đau và thốn cật lực, nhưng tỏ vẻ ca cẩm là cụ ông nạt ngay. Lắm hôm vừa dứt kinh xong, cửa mình còn ê ẩm, cụ ông mon men giúi buồi vào, ôi nó rát tợ bị cưa xẻ bên trong. Thế mà vẫn phải dạng toạc chân cho cụ ông giập, chưa đã, lão còn vác luôn chân lên mà dận, mà ấn trịt buồi vào. Địt đã, còn văng tục là lồn khắm như mắm thối.
Dạo đó, mắt cụ còn sáng, cụ ông địt cứ bắt cụ phải mở ra nhìn. Cụ ông giập tưng tưng còn khen là mắt nhìn dại đi, đúng là thứ dâm đặc. Cụ ông càm ràm kể với bà : địt mà các bà nhắm tịt mắt là chẳng biết gì sất. Phải thao láo cặp mắt ra để thưởng thức cơn nứng dâng lên.
Đến khi trời làm cơn bịnh cả vùng đau mắt, rồi chẳng may cụ bị mất ánh sáng luôn, cụ ông dỗi bỏ đi và ít lâu sau thì mất. Cụ thui thủi một mình, con bé ngày càng lớn. Có lần nó đi va cặp vú vào cánh tay cụ, bà biết ra là nó lớn trộng rồi. Bà lo gái vú to thế, mấy dứa nhịn thèm nổi. Lần nào nghe con nhỏ ca kệ í e là y như bà biết nó đang khều trai tới. Bà nói xa nói gần đừng nhẹ dạ mà mang họa vào thân. Nào nó có nghe.
Nó đưa thằng cà lơ này đến thằng cà lơ khác về, khen lấy khen để là người lịch sự. Nó địt nhau tưng bừng, loạn xạ cả lên. Địt nhau chán bú ọp ọp như nước cống. Cụ bà ghét nhất là chả biết cái thằng rúc vào con bé thế nào mà con bé cứ rít lên : ôi, ôi, em nhột quá, anh ơi. Bà nghe rác cả tai, ê cả lưỡi.
Đợi khi thằng mả mẹ ban cho con bé cái bầu, rồi chửi nhau và rã đám. Con bé lầu bầu đẻ thằng cu con và ở vậy lâu lâu. Thậm thà thậm thụt rồi con bé lại vớ đâu thằng nhắt. Tên này có vẻ nhỏ nên lấm la lấm lét, con bé phải chỉ vẽ cho mới bạo dạn lần. Cụ nghe chúng bảo nhau : em đừng sợ, mẹ chị dễ tính lắm. Chị cho em là mẹ cũng ưng.
Hai đứa lại mút me gì nhau suốt ngày lục cục. Con bé kêu đau vú, thằng bé xin mút cho sữa bớt căng. Con bé giãy tê tê khen : ôi, em bú hay quá, vú chị đỡ nhức vô cùng. Tưởng rằng hai đứa sẽ khăng khít với nhau mãi mãi, ngờ đâu hôm qua lại chửi nhau như chó. Và con bé liệng những thứ gì như vãi đất ra sân.
Thật là điên cái đầu với ba mớ trẻ ranh lộn xộn. Cụ có hỏi, con bé tìm đường chối quanh. Vậy mà giờ lại nghe thổn thức ngay được, một điều thầy, hai điều con, sao mà ngọt xớt. Hay là con bé vừa vớ trúng lão già nào. Đạp vỏ dưa, thấy vỏ dừa cũng sợ, nên con bé cơ hồ tu tỉnh chọn quách lão via để được nhõng nhẽo cũng nên.
Thôi thì nó lớn, nó có thân nó chịu. Bà cũng chả trần thân sống dai sống dẳng để theo sát răn đe. Biết đâu, chồng già vợ trẻ lại là duyên của trời. Nó được chiều chuộng, bắt nê bắt nết, hành hạ ông già, cho bõ những ngày chịu đựng với thằng chồng hâm hay đứa con nít khùng.
Ấy bà đoán là đoán vậy thôi, chứ sự thật ra sao thì ai biết được. Người này chả biết già đến thế nào, song chừng như hết sức chững chạc, lại mơ hồ như có liên hệ gì với thằng ranh. Chả thế con bé gọi bố nghe ngọt lịm và tỉ tê khóc kể tội thằng kia.
Ai biết được tổ con tò vò ra thế nào. Bố con gì mà xà nẹo nhau khít rịt. Cứ nghe con bé phụng phịu là bà đã đoán ra nó đang ôm chầm lấy lão kia kể lể khúc nhôi. Chao ôi, vú con bé nuôi con, đầy lặc lè sữa, dựa trịn vào cụ chắc gì bố ấy chịu nổi. Con bé khờ khạo mà day tịt vú vào, có khi bố mò sờ cũng không hay biết. Ối, nhỡ cụ lên cơn đè phéng con bé ra làm một mâm thì bỏ bố. Nó đang nhịn, đang thèm, chẳng biết giữ được không hay dạng bố nó chân ra.
Đời cụ bà sao mà lo lo lắng lắng mãi thế. Để khúc dồi trong nhà chẳng ngại mà dấm dúi có hũ mắm thì giữ như giữ mả tổ cũng không yên. Con bé nhỏng nha nhỏng nhảnh, nghe hơi hướm nó đi vù vù biết là nó mông to, đít vại, cỡ đó thì lồn nhi nhoe phải biết, chứ không ư.
Cụ bà nhắm nghiền mắt lại, nghe nỗi đau len lén vào lòng. Mang nặng đẻ đau, người ta bảo lồn sướng thì phải trả nợ đời, con bà vú to lồn bự, thằng đếch nào chả ngấm nghé đòi xem. Con nhỏ thì hãnh diện, ai khen là tít mắt lại, nó tụt quần ra hồi nào không rõ, nó leo lên mình vẫn tưởng là đùa, nhưng nó đưa cái mả cha nó vào mới tô hô thì chậm mất rồi.
Đàn ông thấy lồn là địt, sướng buồi xong là cun cút trốn đi. Mụ bà sướng một hơi mang luôn cái bầu thè lè đến chín tháng. Đẻ rồi thì cố mà chạy nuôi con lấy một mình. Con bé đúng là ngu bỏ mẹ. Vậy mà nào đã kinh. Cho con bú chìa trật bày hết vú vê ra, dào, gái một con trông mòn con mắt, sữa căng đầy làm vú lùm lùm, thằng nào nhìn mà chẳng tóp tép miệng muốn ké vô.
Con trẻ bú chẳng sao, chứ bọn đàn ông mà bú là y như ti toe rờ rẫm. Miệng nó mút, lưỡi nó rà, cha mẹ ơi, đầu vú xoăn tít lên, bố ai mà chịu nổi. Phương chi nó bú lại còn sờ, xun xoe đến đầu vú cộm rinh lên, quầng giãn hết cỡ và sữa chảy ùn ùn. Đầu vú đã nhích nhích lại còn của nợ trong quần cũng rập rọm ngứa không cản kịp. Thế là bú thằng ông mãnh cứ bú còn tay thì đã lòn vô sờ bóp cái ngao phụ thêm.
Cha con đẻ mẹ lũ đàn ông quái ác. Tay nào sờ được lồn rồi là ngoáy tít cung trăng, chị Hằng đến cũng tuột dên chớ nói gì đàn bà, con gái. Nó bóp, nó mò, nọ rị, nó móc, nó ngoéo, nó chọt, nó đâm, miệng lại còn ngậm, nhay, nút xoèn xoẹt nơi ngực. Các bà xin tha, chúng chẳng chịu tha; các bà van vỉ chúng càng tấn công thêm cho long cả xích. Chỉ khi các mụ kềnh ra thí mạng cùi cho các bố mần thịt thì chuyện mới rồi.
Ôi, chả hiểu con gái bà đã nhận ra cái kinh nghiệm này chưa mà sao cứ quết dính mấy thằng như lọn chả ôm lấy gốc gỗ chờ bị nướng hay chiên hở con nỡm ?
Cô bé được cụ vuốt ve, cho dựa đầu vào vai thì thút thít khóc. Bao nhiêu oán hận, tủi hờn trong lòng làm cho con nhỏ nấc lên từng chặp. Cụ biết con nhỏ giận thằng Cún vô cùng, nên cụ khuyến khích con bé cứ khóc cho đã để giảm khổ đau đi.
Con bé được nê, trước còn nắc nắc sơ sơ, sau thì khóc mùi khóc mẫn. Nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt cả ra, đầu cô giụi giụi vào tay áo cụ. Ông lão xót xa quá cỡ, nỗi đau của cô nào khác gì nỗi đau của cụ, nó vần huỳnh huỵch, bóp tan bóp nát trái tim ông.
Thằng mả mẹ con cụ đúng là đồ mặt lồn. Ai lại đi bắt nạt con đàn bà xinh đáo xinh để. Bố nó, cái ngực con bé đụng ầm ầm vào cánh tay cụ, mỗi lần nấc lại đùn cái vú mềm lên quết lấy khuỷu tay ông làm ông vô cùng khó chịu.
Ông nghĩ con bé đáng thương quá. Để mặc nó vật vã thế này e vú nó vỡ thối ra mất, phải làm cho nó dịu mới được. Cụ cầm lấy tay con bé đưa lên miệng hôn. Cụ đăm chiêu nhìn vào mắt cô, bảo thoang thoảng như hơi gió : thằng bỏ mẹ đó đáng chết lắm, để thầy về dồn cho nó một trận. Gái của bố ngoan thế này mà nó vũ phu, vặt trụi cả lông thì bố ai mà chịu.
Nói rồi cụ đưa thẳng tay, khoắng bàn chân như thằng Cún đang ở trước mặt. Cụ nhứ nhứ vào không gian chửi và mắng tựa chửi chó. Cô bé đang giận cũng thấy sợ, nên đeo riết cánh tay cụ, lấm lét lo.
Con bé bíu chừng nào thì bây giờ cả hai vú càng cọ xiết lấy tay và người cụ chừng ấy. Cụ nghe những hơi thở của con nhỏ rổn rảng như người say, đập uỳnh uỳnh như sắp vỡ. Cụ cũng quíu cả người, rạo rực như vừa nhắp một tí rượu cắc kè pha rắn hổ. Các mạch máu cụ chạy loạn xạ ngược chiều, dâng bổng lên rồi đổ nhào xuống.