Phần 6
Nói nào ngay, đời thuở có bao giờ tôi dám léo hánh lại gần chỉ huy sở của các bà, các chị đâu mà biết trăng gió ra sao. Nội thấy hệ thống phòng thủ với ụ mối, hố cá nhân lại dây nhợ chằng qua chằng lại đã muốn điếng hồn. Còn nói gì đám quân canh gác cửa hầm hè dữ tợn, sợ đụng vô bị đánh gãy tay thì quê.
Cho nên khi hứng chí lọt được vô trung tâm hành quân của chị tôi tỉnh cả người. Tôi thám hiểm ngay địa đạo, giao thông hào, vạch bờ vạch bụi để coi hệ thống tổ chức ra sao. Tôi lật cái rãnh này, mò mò cái cục u u nọ, làm mau làm lẹ sợ bị còi hụ báo động thì hỏng bét.
Phần chị, bẵng một thời gian để chỏng để trơ giờ có bàn tay tôi chạm tứ tung vào các cơ quan thì ré lên nghe nhức óc. Hàng ba ri e đổ lỏng chỏng, chi cà nhót cà nhót vắt vẻo một giò, còn tay thì địu lấy bả vai tôi mà giữ khỏi té. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là cái sẹo thịt nên úm hết mấy ngón tay mằn đã thì thôi.
Chị bị tấn công nhị bề thì lọng cọng như con dế bị rớt xuống nước. Chị hít hà đeo cứng lấy tôi, bị tôi vờn vờn làm chị lúc la lúc lắc thấy nể. Tôi nhìn chầm hâm vô mặt chị, thấy chị dại gì và lờ quờ như bị ma ám. Tôi móc xoạch xoạch, chị nhón từng cơn mà cái tay chị kẹt trong quần tôi cũng không thua mò, vuốt lần xần ở trỏng.
Chị cũng dại mà tôi cũng dại, khi không cung hiến chi chiện lùng bùng để mắc nạn cả chùm. Tôi vò cái vú khiến chị xà quầy, lại còn móc lết cái khe dọc làm chị kêu trời luôn miệng. Tôi tò mò bụm nguyên lấy cái lỗ nẻ, áp sát cùi tay vô cái họng há toét loét ra mà xúc như xúc chai.
Tôi thấy chị há há miệng kêu á á và nhảy lò cò xoành xoạch. Tôi nghiến răng dận lút ga, cái côn lù của chị cứng lên, tôi đạp hoài hổng sát. Chị ré như có muôn ngàn sợi điện giựt, rồi tôi thấy bể cái mội nước nào đó, mỡ nhớt chảy ì xèo. Tôi lắc cùi tay thêm một hồi nữa thì chị rên thậm tệ, nắm lôi cái cần số của tôi thiếu điều muốn gãy ngang.
Chị thót lên, dùng hai giò quặp lấy hông tôi, bỗng dưng tôi mạnh bất tử, bê chị gọn ơ chạy đùng đùng lại cái phản. Tôi vẫn húc bịch bich và lựa chiều đặt chị nằm ngửa ra. Chị co hai đùi lên thủ thế, nhưng hầm chiến đấu đã bị tràn ngập thì còn giữ gì nổi.
Tôi ấn đầu ngón tay và ịn rột rột cùi tay thì chị bất lực. Chị giãy đùng đùng, hai giò đạp băng băng, tôi móc ngược móc xuôi, chị hết chịu đựng hét rân: Ui, nứng quá. Tôi như bị ai chọc thủng nhĩ tai nên càng lắc khua bàn tay lắp bắp làm chị bật ngang bật ngửa. Chị nằm chình ình, xiết chặt hai chưn, tôi càng dễ móc tới nơi vì bàn tay bị kẹt cứng nơi háng chị.
Thấy chị choi choi, hốt lấy tôi thì biết chị đang gặp cảnh ngặt nghèo. Sự tọc mạch xúi biểu tôi ủi đại ủi đến để chị hết chống cự. Y như rằng chị vật mình vật mẩy hét mà kinh: Nứng quá, em móc chị muốn chết luôn. Chả hiểu sao, miệng tôi tự phát phun ra một câu lãng xẹt: Chị chết đi, em chôn, đừng lo.
Chị có vẻ giận nên cau mày, thế nhưng tôi vọc một lát thì chị dỗi nằm lăn chiêng ra đó. Nhìn chị tóc tai xô lệch, vú rộn ràng, tôi liều một tay nắm ống quần chị lột ra. Chị chới với tìm cách bịn giữ lại, nhưng cái quần đã bị tôi lôi gần hết. Tôi chóa mắt khi nhìn thấy cặp đùi trắng của chị.
Dù đang vùng vẫy mà tôi cũng nuốt nước miếng khan. Nói chi mớ gì đen thui như mực xạ bám lún phún giữa háng, chị vùng vẫy chừng nào thì nó càng kích thích tôi chừng đó. Tôi lấn tới đè chặn lên hai giò và kê mang tai đằn giữ cái chỗ đen ngòm vừa bắt gặp.
Chị thở rộn lên, có vẻ mệt và đành làm thinh, không cục cựa. Tôi chưa buông ra ngay mà vẫn áp tai giữ để theo dõi xem sao. Thỉnh thoảng để chị khỏi lo ra, tôi lại khoắng mấy ngón tay vô cái lỗ nhắc chị là quân tôi vẫn còn trấn giữ. Chị lào khào mắng mỏ: Nghỉ chơi em luôn, đâu dè em bừa bãi tới dzị.
Tôi nhìn sững vào khắp người chị, qua mặt, qua ức và cả hai vú đang hổn hển phồng lên. Chờ chị nằm thở, tôi giở hổng nhẹ người và thiết tha nhìn vô lồn chị. Tôi ngẩn ngơ cái rụp, mắt mũi kèm nhèm, miệng chỉ biết xuýt xoa: Chắc chết quá, chị ơi. Chị nghe tôi rên lại thương mới lạ: Cớ gì mà chết, nó cũng là cục thịt có khác chi mà em than vãn.
Tôi chọn lời để nói lên tâm trạng lúng túng mà không sao ra ý. Tôi lắp bắp tựa người nói nhịu: Cục thịt nhưng mới dòm em đã muốn xỉu liền. Chị quính lên, sợ tôi ngất thiêt, vội nắm lay tôi lắc lia: Cố bình tĩnh, chị hổng sợ mà em sợ chi. Tôi bỗng dưng bị khản đặc tiếng, ấp úng mãi mới ra lời: Vậy cái đó kêu là cái lồn hả, vậy mà lâu nay em có biết nó ra sao.
Chị bật cười về nét ngây ngô của tôi. Chị an ủi: Tội chưa, hèn gì mới nhá xèng đã run như gặp ngoáo ộp. Tôi chẳng rung động vì lời hoạt kê của chị mà trái lại châu hẩu ra dòm hổng chớp. Chị cũng hơi e thẹn, song thấy tôi quyến luyến quá thì cũng nhẹ nhích rộng giò ra cho tôi chiêm ngưỡng.
Tôi thấy chỗ lông chị lốm đốm những hạt và sợi màu trắng đục, giống như người râu dầy nuốt vội, cháo bơ dính bên mép. Tôi muốn bắt cười mà không dám, lại thêm cái lồn chị còn chình ình ra đó thì quay mặt nhìn chỗ khác sao cam tâm. Chị nhận ra tôi sững thì càng nhích lơi chưn ra, tôi chăm chăm ngó cái dòng trắng chảy lèo xèo từ cái lỗ xuống khe đít chị.
Quả thực tôi lạ vô cùng. Chị khép nép vì cái nhìn dã man bộc tuệch của tôi. Chị không la rầy mà chỉ co hai tay che mặt mắc cỡ. Không còn bị cái nhìn soi mói của chị nữa, tôi bạo dạn chặn hai ngón tay hai bên banh cái lỗ coi thử. Tôi giật thót mình khi thấy cái miệng tròn vo há như miệng con cá ngão.
Có lẽ tại tôi nhìn kỹ quá, nên tự động hai mu nhíp nhíp, tôi có cảm tưởng nó đang nhai bã trầu, tôi bỗng nảy thương cách gì. Bàn tay tôi trở nên run nhè nhẹ, chị nghiệm ra hỏi: Bộ hồi hộp dữ lắm sao mà run. Tôi xác nhận: Hồi hộp thiệt chị, thứ gì cũng lạ hoắc.
Tôi kê sát mũi gần vô dần, cái mùi tanh tanh xộc lên, hai mu lại nhíp nhíp, mấy sợi lông nhóp nhép khe khẽ như râu dế rồi cái nhớt trắng đục lại ứa ra. Tôi tự giác khép hai tay lại giữ đừng để nước trào ra nữa.
Đang khi chị còn đang chơi vơi thì tôi chẳng nề hà gì áp miệng vô ịn lấy lồn. Chị tá hỏa la: Làm gì xục miệng vô đó. Tôi giải thích: Nó đùn nước ra hoài, em phải bịn cho khỏi chảy. Chị phì cười, tôi lỡ trớn nên giặm giặm đầu môi vô giữ thêm. Chị hích người lên rầm rầm, cái lỗ búng tặp tặp vô miệng tôi như đóng dấu.