Phần 50
Lúc này thực sự tôi không thể hiểu ý bà chị định làm gì. Tôi bị nhốt chặt, tối mày tối mặt giữa hai gọng giò của bà. Bà xiết kẹp tôi như hai bàn nghiến của chiếc ê tô, tựa hai càng to đùng của con cua mọng. Tôi muốn vùng ra cũng không được. Tôi có cảm tưởng bà chị đang dùng thế vật quật đổ tôi lăn kềnh ra.
Đã thế bà còn hét choi choi, vật hai bàn ép, khiến tôi văng sang bên này, bên kia, đùng đùng không dứt. Tôi cố cất tiếng hét để bà chị lơi hai giò cho tôi thở, mà bà nào chịu nghe. Bà rít như cái còi: Tía nó, má nó, tuột dên, gãy láp, bể bạc đạn hết trơn, cho mày chết, hết háo hức, cằn nhằn, đòi hỏi.
Cứ mỗi bận nghiến răng ken két chửi vung xích chó thì hai giò bà như cái bàn ép nén vật tôi lỏng chỏng ra. Tôi bắt nổi xung nên hầm hè cắn nhàu, tợp mạnh và kéo dứt cái hũ mắm, hi vọng may ra bà mới nhường nhịn.
Bà lệt bệt loay hoay trườn tấm lưng bự xự, mông, hông, đít, tĩ gì nháo nhào trên mấy cái bao cà roòng, hai tay víu lấy tóc và mang tai tôi, chắc bả sợ té lọt xuống đất. Tôi nực dữ rồi, cáu tiết nên hất chân, xìa miệng đớp nhâu nhẩu mà không lại.
Cuối cùng tôi phải gồng lòn hai cánh tay vào khoảng giữa hai đùi chị banh ra và vùng gỡ mạnh. Bà chị lao chao kêu ôi ối: Té, té. Ông rút bất tử dzị, tui mất trớn lọt xuống đất bể đít làm sao.
Tôi giận tợn nên nói phũ: Để bể mẹ nó đi cho rồi, nứng gì ác nhơn nhè mặt tôi giữ trịt ở trỏng, ngộp thở bắt chết. Ngó bộ mặt hãm tài của tôi, bà chị ngỏn ngoẻn bộc bạch: Ai biểu ông bú nút đã chi, khiến tôi quíu thằn lằn, rối ren, đầu óc đâu còn tỉnh.
Tôi cự nự: Đã thì cũng vừa vừa thôi, có đâu kẹp như muốn vắt tui thành nước. May mà tui vùng ra kịp, chớ hông lúc này chắc bà dám lính quính vì tui xí lắc léo cũng nên.
Bà chị xuống nước, bỏ nhỏ nghe dễ thương: Thui mà, em biết lỗi rùi, giận em hoài. Vậy rồi bà chị còn cố vớt vát than thở: Tại anh trổ tài tuyệt diệu nên em mới đổ. Nói thiệt, lúc đó em tưởng kiến, mối, sâu, bọ gì bu vô đục em ruống xẹp luôn. Em đã quá, chết đi sống lại, tưởng đâu nó nhão nhào nhào và chảy nước mất tiêu.
Tôi muốn bật cười mà phải nén. Tôi lên giọng cãi tay đôi: Tại bà chớ, khi không a vô đòi này đòi nọ, tôi phải phục vụ cho bà khỏi cắn rắn bắt đau đầu. Rồi tôi khệnh khạng hỏi chị: Sao giờ bớt nứng chưa, hay còn ngứa?
Bà chị có vẻ nghe ngóng, vểnh nghiêng một tai lên, nhóng nhóng một hồi, mới thẽ thọt thưa: Đã thì có đã, nhưng dường như còn thiếu thiếu. Em nghe chỗ đó sao nó trổng lổng, như chưa có cái nọc chêm vô.
Nói xong, chị lỏn lẻn, liếc nhìn tôi. Mặt khác, tôi cũng lùng bùng trong đầu. Bà chị dai nhách, tôi làm hết mức tới vậy mà coi bộ hổng xong. Tôi đi guốc trong bụng chị, biết là nói quanh nói co thì cũng phải hích bả một phát mới yên.
Chừng thấy tôi im hơi lâu, bà chị lèng èng bỏ nhỏ: Anh làm ơn chơi thí cho em một cái. Từ hồi Tết tới giờ, em nhịn, nên nhớ quá, em đinh ninh là khi anh trở lên thế nào anh cũng lôi lấy lôi để em mần một cái, cho cả hai giải tỏa cái sự rục rịch. Ai dè, anh lên mà tỉnh queo.
Tôi phải chống chế hết mình: Bà đừng đổ riệt cho tui nhen. Hồi hôm, ở bến xe, chính tui hối bà dzìa cho tui xài một phát, bà một hai năn nỉ để bữa nay, bà sợ lão kè kè một bên, giờ lại còn chê trách tui nữa.
Tôi nghĩ sao mình thông minh quá ể, chơi lu bù với bà chị Saigon, mà giờ còn đấu lý hăng say được với bà chị Dalat. Chẳng qua cũng lỡ trót thì phải trét thôi, chớ để sơ cơ, bà chị bắt được tẩy thì bể dĩa.
Tôi còn định tố nữa thì bà chị đã xuống nước: Biết mà, em biết mà. Khổ vì thằng chồng em nó dở như hạch, em thích mà nó xà bát xà lơ, nên em mới phải cầu cạnh anh. Đừng mắng mỏ em nữa, yêu em chút đi, cho em nhờ.
Nói rồi bà chị bung càng và ển tếu người ra, chìa hết kho tàng và của nả cho tôi ngắm. Nhìn hai cặp bưởi Biên Hòa, kèm với đồng bằng sông Cửu Long và hang hầm, gai góc, bụi cỏ bụi lau, tôi phấn chấn hẳn lên.
Tôi lôi tuột bà chị dậy, xoay sấp người bà lại, đùn chỉ đặt hai tay chúi người vào cái bao và tôi lèm bèm kể công: Bà đã thích thì tôi chiều. Để bà yên tâm, khỏi lôm côm sợ té, tôi sẽ sử dụng kiểu này chơi bà.
Nói rồi tôi sửa, điều chỉnh hai giò chị doãi ra, ấn thêm cái lưng cúi xuống và nâng nâng cái mông cao dẻo nhịu, tôi áp từ phía sau chĩa nòng trọng pháo vào. Tôi nghe bà chị trước nín thở, sau thở dồn dập phì phò.
Tôi luồn đầu nòng vào đúng hầm địch, nhắp ướm thử và bắn cho một phát dò đường. Đạn đi o o, chẳng thấy tăm hơi. Tôi ghịt hai tay làm ni nơi hai vú và nhận nút bắn đùng đùng liền gần chục quả. Bà chị xục xịch bị đẩy tới cái bao, nhưng người chị thả lỏng, thong dong.
Tôi bóp, bơm, hích, xủi và vê, măn, làm đủ trò. Bà chị ịch ạc xô tới xô lui, xem ra đắc ý và ưng. Tôi xoắn hai đầu vú rịt lại phía sau và thọc nòng bung về phía trước, hai động tác bổ sung lấy nhau làm chị lạch bạch, thiệt dễ ghét.
Thỉnh thoảng chị ngóc dậy, áp sát phần mông và hới ngửa lưng ra để tôi đeo dính, hai tay tha hồ hành cặp bưởi mà đẩn như lò xo. Bà chị rên theo nhịp: Đã, đã, sướng, sướng thiệt.
Bà hỏi rất vô duyên: Anh có sướng hôn? Tôi những muốn rút bố nó ra vì bực, nhưng chị hiểu ý, đổ xầm ngay xuống chìa đít cho tôi giập, miệng nói lẻo nhẻo: Em xin lỗi, anh đang nắc, em phá làm anh lo ra. Đừng giận em, tội nghiệp.
Nghe mà nóng ê càng, nhưng tính tôi hễ đàn bà xin là tôi cho ngay. Tuy vậy tôi cũng cằn nhằn ra vẻ: Yên để người ta chơi hổng chịu, càm ràm, tui rút quách thì trơ khấc. Bận sau nhớ đừng chọc tui đổ quạu mà thiệt thòi.
Bà chị im rơ. Tôi bò cưỡi lên, đu bám lấy hai vú chị giện uỳnh uỳnh. Chị như con sam đeo cứng con đực trên lưng, đu đưa, ngoáy tít mông cho tôi nắc. Phải nói chị sướng tận mây xanh, bò lê bò càng, lóp ngóp, loi ngoi, hai tay đặt vững chãi trên bao cà roòng và đẩy đưa phụ cho tôi vào thật sâu, thật sát.
Tôi vặt hai vú bà chị đến sung tấy và nắc mau nắc đến. Nòng súng vào ra thậm thụt mà chẳng tơ hào một ly ông cụ. Nó trơ trơ ra, trong khi chị xuýt xoa luôn miệng: Anh đéo thế mới đáng, có ai như lão chơi mau tựa gà, em vừa chớm ngứa ngứa, lão đã đổ uỵch ra thở rốc.
Tôi lại nghiêm giọng cự: Mỗi người một phách, nào ai giống ai. Bà cứ ì xèo chả trách lão ớn ợn, hổng mó tới bà. Chị vênh lên nói tỉnh bơ: Em đếch cần, lão lơ thì em để anh đụ, có mất mát đi đâu.
Tôi nạt cật lực: Nói bậy, chơi bà hoa lá cành thì được, chứ ôm bà nắc riết, phòi ra thằng nhỏ giún hịt tui thì chết tía cả đám. Chị nói chắc nịch: Ngu gì đẻ để lòi xì. Tôi cho anh chơi thì phải lo mà chùi mép chứ.
Tôi hỏi ướm, chị trả lời ngon ơ: Ông nắc tui thì về tôi õng ẹo đòi lão nhét vô theo. Đẻ ra, cứ đổ tiệt, lão hết chối, sợ gì chớ! Tôi lắc đầu xin thua các bà.