Phần 44
Tôi nhay nhay làm chị lụm khụm, muốn bưng người lên mà chưa kịp đã phải thảy rớt người xuống. Cái mùi đặc biệt từ người chị toát ra làm tôi càng bặp mút dữ. Tôi càng chúi mũi vô cái lỗ giữa háng chị thì cái mùi càng xồng xộc bay ra làm náo loạn cả không gian. Tôi a hèm bú nút làm chị như con giun, con nhộng lăn qua lăn lại thiệt đã.
Tôi có nhận xét hồi này chị mập ra, đùi háng đẫy đà hơn, người ngợm phổng phao lên, đít vun một mâm, vú dầy một ụ, thứ gì cũng tròn quay, tròn quắt, nầng nẫng như cục bột, lọn xôi, trắng phau, thơm lựng. Tôi ngậm đầy một họng mà còn ham nói nên lúng búng, chị hổng hiểu chi hết.
Chị phải xô đầu tôi ra để coi nói thứ chi. Tôi khen rối khen rít: Lồn bà bự sư, tồn vô hổng hết, cái lưỡi tui rúc vô trong mà hai mu còn tùm hụp một mớ bên ngoài, làm tui mút tru mỏ cũng hổng xi nhê gì bà hết trọi. Chị hứ nghe lãng nhách: Ở đó mà hổng xi nhê, tui phát sốt phát rét lên nè cha. Điệu này, cha tút tút một hồi nữa chắc tui phải đi thẩm mỹ viện may vá lại, chớ để bữa nào ảnh dzìa thấy nó tòe loe như cái ống nhổ thì chết tui.
Tôi cằn nhằn cửi nhửi chị: Tui nói mình lấy đại tui cho rồi, còn chờ còn đợi chi nữa. Chả hổng dzìa nữa đâu, chả mà nhớ cái húm bà thì sức mấy chả đi cho đành. Chị có vẻ binh anh bồ nên chống chế: Ông đừng coi thường ảnh, người ta vì dân vì nước nên hi sinh hết thảy, có ai như ông hở ra là đeo cứng ngắc.
Tôi ưng lối nói thẳng băng của chị, thà nghĩ sao nói dzị người ơi, chớ còn học đòi nghĩ một đằng nói một nẻo, tôi chúa ghét ui là ghét. Tuy vậy tôi vẫn bảo thủ ý kiến của tôi: Mỗi người quan niệm một cách, chả nặng tình non nước thì mới nỡ bỏ vợ bỏ con mà đi, còn tui xa của nả như vầy chắc là hổng ham.
Nói rồi tôi cúc cu một hồi, cái lỗ lào xào trong miệng tôi, nước kêu róc rách, chị co hai gối la chí chóe: Ui nhột, nhột tổ mạ, ông đừng rúc kiểu đó, tôi lộn tùng phèo ruột gan ra hết. Nói thì nói mà hai giò chị kẹp mặt tôi cứng ngắc, gỡ hổng ra, tôi phải thét lên: Ăn gian, kêu nhột mà kẹt cứng hổng cho tui lơi ra, thì nhột chỗ nào.
Chị bẽn lẽn cãi: Tại ổng xỉa xỉa như xỉa trầu làm tôi quíu lò xo còn biết đường đâu mà lần mò ra. Rồi chị ôm lấy giò lắc như lắc bầu cua. Tôi ngộp ứ nhựa mà cũng phải tương kế tựu kế xủi cho bà chị đã. Chị lính quính nên nói chẳng đâu vào đâu: Khôn dzị cha, bú nút mình ên đã cái miệng, còn bắt tui nằm chỏng trơ dzì coi có công bằng hun.
Tôi phều phào hỏi: Chứ bà muốn sao bi giờ. Chị nói nhèo nhẹo: Thì ông bú nút tui cũng phải để tui có cái gì nhấm nháp cho đỡ khô miệng chớ. Tôi hiểu ra nên cười khục khục. Tôi vác chị ra khỏi bồn tắm, đặt chị nằm lên tấm thảm lót chưn và xoay trở đầu đuôi.
Tôi banh giò chị, chị úp mặt vô háng tôi, kiểu này gọi là bánh mì kẹp thịt. Tôi tỉ tê vạch tẹt mớ lông và bét hai mu ra mà thè lưỡi quậy rồi búng nút oạch oạch. Chị cũng dùng tay tuốt mớ da qui đầu của tôi trợt xuống và thè lưỡi liếm trơn tròn tròn rồi tọng nguyên cùi bắp vô miệng bặp chết thôi.
Tôi nhợn cứng người, chị vừa bặp vừa tuốt, làm tôi chao đảo hết trọi. Tôi văng vật phần háng, may là tôi nằm ở trên nên không bị kẹt cứng. Chị mút chụt chụt và coi mòi trau tria thưởng thức que kem của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy chị tiến bộ nhanh vậy. Chị liếm cái nào cái nấy gọn ơ, lưỡi lằn lưỡi mối làm tôi tuột từng phân da thịt.
Có hồi chị thụt cà nông khúc gân của tôi vô ngập họng làm tôi điếng muốn kêu lên một hồi. Chị vò bóp hai hòn dái càng làm tôi nôn nóng hơn. Tôi phải cắn bập lấy lồn chị mà nhay nghiến tách tách. Chị bần thần sửng người, chỉ thủ cầm hờ khúc mía của tôi chờ coi phản ứng ra sao.
Tôi ráy mớ lông chị còn hơn ráy dế, chị xất bất xang bang vùi cái lồn oạp oạp. Tôi rít, xiết và nút te te làm chị nhễu nhão đùn cả mớ khí ra đặc lền. Tôi lấy chót mũi nạy cho nó bật tung cái hột nứng của chị làm chị chảy dầm dề cả đỗi. Chị quặp hai giò lại, hổn hển kêu: Nứng quá, anh ui, em nứng chết luôn.
Tôi khoái chí nên càng tút tút cho chị rã rời chưn tay, đổ uỵch ra hết bặp con cu tôi được nữa. Chị nằm thở lấy hơi lên rền rĩ: Chơi em đi, để em xụm tại chỗ bi giờ nè. Tiếng chị da diết như tiếng con mèo cái gọi đực, cái hoa giữa háng no nở như hoa ở đít con lợn cái.
Tôi nói để chị yên tâm: Chơi chớ, nhưng để anh nút hồi nữa cho em chết giấc luôn rồi mới chơi. Chị nhăn nhó cự nự tôi: Ác với nhau chi dzị. Em nói em nứng tuột quần mà anh còn đòi em phải chết giấc mới chịu leo lên chơi thì đúng là anh muốn em tiêu dên cuộc đời mà.
Tôi lại phải òn ỉ: Anh biết rùi, chính anh cũng nứng dzị, nhưng mà chơi phải có căn mới đã. Chị càm ràm cửi rửi: Căn mẹ gì nữa, ông căng tui muốn tành banh té bẹ rùi còn đòi căng tới chừng nào. Cực chẳng đã tôi phải lên tiếng chữa chạy tội: Nọ, tại bà đòi nhen, kẻo lát nữa chơi đã rùi, bà lại đổ bây là tui gù, tui củ rủ.
Chị ghét lối cù nhây của tôi nên cự om: Ông đòi hay tui đòi thì có gì hệ trọng. Hệ trọng là tui đang nứng nè, ông có chịu nắc tui hun, hay là ông muốn hành tui ôm lồn chạy ra đường kêu inh lên rùi ông mới chịu nắc. Tôi nghe xẩu cả mình, ai dè bà chị nứng hăng dữ tợn.
Tôi chữa cháy: Nghe rùi, nghe rùi, đây tui nắc liền đây. Chị thì nôn mà tôi còn cù cưa cú cứa, nhưng chị biết có hối cũng hổng ăn thua, đành cắn răng chịu đựng. Khi tôi nhấc người lên, giải thoát chị nằm xoải, sửa lại dáng và nắm hai cổ chưn mở rộng thì chị mới lừ đừ thở dài.
Tôi vo vo khúc mía dài toạc ra, bẹt mớ lông và nhắm đúng cái lỗ nhấn phịt một phát, lúc đó chị mới tỉnh mở bừng mắt ra, chỉ nói được gọn lỏn: Dữ hun, giờ mới chịu ăn. Tôi bắt cười như khùng, song thấy hai mu chị đớp gọn băng cái chày thịt thì im cho khỏi lộn xộn.
Tôi nằm bò lên người chị, vò túm hai vú mà nắc kịt kịt thật sâu. Chị thả lỏng người ra, phần háng hơi nâng cao và miệng thì thào hổn hển: Nữa, vô nữa, ngập lút đi. Rồi chị vặn người kêu tếu: Sướng, sướng tận mạng. Tôi cũng vui lây vì thấy chị hả hê.
Tôi măn hai đầu vú, thỉnh thoảng cúi xuống nút lưỡi chị, trong khi phần dưới thì giập lên giập xuống như cần bơm dầu. Chị phành người ra nhận những cú chém treo ngành của tôi, hai mắt chị sáng rực, hai tay bíu chặt lấy lưng tôi và uốn vùi người như triều sóng.
Chị lóp ngóp, tôi lóp ngóp, hệt hai kẻ địu nhau vượt qua sông nước lớn. Tôi hun lưỡi chị cái nào thì chị đáp lại tận tình cái nấy. Tôi bóp mạnh vú chị thì chị kễn người lên cho bàn tay tôi nắm càng nhiều càng tốt cái vú nây nây. Tôi vừa nắc vừa có ý kiến: Em nũng nịu cách này thì mụ nội anh cũng đổ, mai mốt anh lên trển biết lấy gì chơi đây em.
Chị nhìn tôi ướm hỏi coi tôi nói thiệt hay chơi, tôi phải làm ra vẻ thiểu não nên chị hứa càn hứa đại: Em cũng hổng biết làm sao nữa, thôi thì anh còn ở nhà ngày nào em sẽ xả láng cho anh nắc ngày đó. Chị còn ngần ngừ hỏi: Dzị anh ưng hun?
Tôi nghệt ra đáp lơ lửng: Đụ mà hổng ưng thì còn ưng cái gì. Chị ré lên rồi thọt léc tôi rần rần, tôi phải hét, đừng làm anh nhột, anh hết nắc thì đừng trách. Chị ngưng cái rột, ôm vòng xiết tôi đổ ập xuống dụ dỗ: Anh đụ đi, nắc đi, em hổng phá nữa.
Tôi đâm hùi hụi, đẩy con cu vào sâu tận tử cung làm chị phải ển cao vì nó gây chị bấn xúc xích. Tôi bóp xịt xịt hai cái vú càng làm chị sửng mà quặp chặt hai giò nhốt tôi không cho cục cựa. Tôi í ới kêu: Kẹp dzị thì làm sao nắc, hổng nắc thì làm sao em sướng.
Chị ngượng ngùng lơi cặp giò, đúng là nứng bị mà mắt nên hổng nhìn đâu ra phải trái. Tôi chợt thương chi nhiều hơn. Tôi hun tới tấp lên môi, mặt, trán, má chị mà đâm ào ào cho chị đã. Chị khép nép vào tôi như con mèo ngoan trong lòng chủ.