Phần 40
Sáng ra, nhìn thằng con chấp chổm ăn diện, má tôi biết nó lại sắp lặn khỏi nhà. Tuy nhiên má chẳng nói gì vì má biết cái thằng luôn dại gái, có đồng nào trong túi lo tiêu rốc ngay, sợ để lâu nó mục. Phương chi bây giờ nó đi làm có lương và ngày tư ngày tết đến, sức mấy giữ chân nó đừng nhảy sáo được. Tôi nhào qua bên cô, đánh móoc tía lia, bà chị Saigon chả biết báo cờ xê ma pho lại ra sao nữa thì may đâu cô đã hỏi: Hai đứa tính đi đâu hả. Tôi gãi cái ót chợt ngứa, còn chị ấp úng tựa ngậm hột thị thì cô đã thêm: Bữa nay nghỉ hàng rồi, hai đứa đi sắm sửa tết, để thằng cu tý cô trông cho, đi cho thảnh thơi rồi về.
Tụi tôi mừng húm, lôi tuột nhau đi. Ra tới cửa, chị mới sực nhớ: Chết tía, nôn ruột vá, quên mẹ nó đeo cái chuối chiên. Rồi chị đứng nhún nhún, tôi thấy hai trái vú chị nhảy xì lô chát chát xình trong áo mà thiếu điều rớt nước miếng.
Tôi chọc chị: Lỡ rùi, để cho mát, càng tiện khỏi mất công bận ra đeo vô. Chị liếc tôi dễ nể, hai bàn tay đan nhau bẻ nghe kêu lắc rắc. Tôi liếc xuống khoảng đùi chị, bà chị hiểu ngay nên nhạo: Đừng có ham, cái đó thì tui hổng vên đâu, để thong dong cho ông đụng chạm hả.
Tôi chơi sang ngoắc cái tắc xi và đùn chị vô. Chưa gì tôi đã ăn có lia lịa, nhân chị bị xô lăn đùng ra ghế, tôi áp vô che như đỡ mà miệng tôi đã hun nhẹ lên cái vú nhinh nhỉnh. Một chút nước miếng thấm ướt lên lụa áo, vậy mà cái đầu vú đã nhón lên như trái ớt xiêm.
Chị lườm tôi thầm trách, rồi khoanh tay dấu chỗ áo ướt. Tôi ước thầm giá gì xe tắc xi có trang bị lớp màn ngăn, chắc tôi đè chị tại chỗ lột áo bú vú cho đã mới yên. Bác tài chắc là nhìn thấy vẻ lấm lét của tôi, nên a thần phù đè vô kèn bóp toe toe. Tôi hiểu chả ngầm ý biểu tôi cứ bóp còi đi hổng sao đâu.
Tôi vòng tay ôm lấy chị, kéo sát vô, lòn bàn tay dưới tay khoanh của chị mò bóp xịt xịt một bên vú. Chị hơi lơi tay cho tôi măn, xục xich, xục xịch tựa bị ngứa. Mắt anh tài gian chi gian lạ, cứ liếc vô kiếng chiếu hậu, phát tín hiệu ô kê với tôi miết.
Chị quay hỏi tôi đánh trống lảng: Giờ mình tính đi mua gì trước. Tôi nói lơ mơ: Đi đâu thì cũng ăn sáng cái đã. Chị biết tôi đòi hỏi chuyện đó nên cản: Lo mua sắm đi, kẻo ngày tết họ bán hết hàng, sau đó muốn ăn gì thì ăn.
Tôi nhìn cái miệng giâu giẩu của chị mà sao muốn cắn một phát. Tôi mạnh tay bóp choẹt cái vú, chị bị vằng cục sữa nhói đau nên phản ứng đẩy tôi ra. Cha tài xế khi không nhếch môi cười làm tôi muốn lộn ruột.
Càng lúc tôi càng nôn nên hô xe ngừng ngang đường. Tôi thanh toán tiền và lôi chị rột rột đi. Tôi đánh lừa cha tài xế, đủn chị vô cái quán phở gần đó, song đã kịp kêu gì đâu thì lại lôi chị đi. Tôi đưa chị vô một nhà trọ gần đó, chị rị hổng chịu.
Chị đã quê mà tôi cũng quê. Hồi giờ có khi nào tôi biết khách sạn, nhà trọ là thứ quái quỉ gì, chẳng qua ham mần thịt chị thì vô đại. Bản chất chân quê của chị và tánh nhát thỏ đế của tôi khiến hai đứa bâng khuâng.
Vậy rồi thấy tôi nhăn nhó như cái bị rách, năn nỉ ỉ ôi thì chị nhùng nhằng nói cho phải phép: Dzị, khi không đưa vô chỗ này. Tôi hiểu ra đàn bà nói không là có, nên cứ nắm lấy tay chị mà kéo phăng phăng. Bà chủ nhà trọ quá quen cảnh mướn giờ, mướn buổi, nên chẳng quan tâm hỏi han gì, miễn khách trả đủ tiền trước là xong.
Tôi đun chị vào phòng, khóa trái ngay lại và lúc này mới thẫn thờ khi nghe chị hỏi: Ông định mần chi mà dẫn vô đây. Tôi khựng ngang, nhưng chợt nhớ lối nói hàng hai lúc nãy thì đáp rong rỏng: Vô ăn sáng chớ còn mần gì nữa.
Chị lại chất vấn: Có thấy hàng quán, ai bán gì đâu mà kêu ăn. Tôi cười chê trách: Chèn ơi, sao mà ngây thơ cụ dzị nè. Đâu phải ăn phở, hủ tíu mới gọi là điểm tâm, tui ưng ăn thứ khác hè. Chi cau mày dọa: Nè đừng giỡn chơi nghe tía, một miếng bánh hổng có mà đòi ăn.
Tôi cười khè khè: Bà sao khó khăn và chậm hiểu. Rồi tôi ôm chầm lấy chị, giựt bung mấy hột nút ra, rúc vô ngậm ồm oàm cái vú chị mà nói lắp bắp: Tui ưng ăn cái này được chưa. Chị đấm tôi thùm thụp, la nhoi nhỏi: Đồ yêu, muốn bú dzú mà nói ăn sáng.
Tôi cãi trây: Thì bú cũng là ăn chớ bộ, no bụng rồi sẽ ăn đét xe thứ khác. Chị rùng mình chắc hiểu cái thứ tôi muốn sơi. Tôi đành xuống nước ỉ ôi: Dễ chút đỉnh đi, đừng làm khó nhau nữa. Anh có yêu mới gạ em vô đây chớ.
Chị nói mờ ớ: Thương thương thì thiếu gì chỗ, vô đây lỡ ai thấy méc cô. Chỗ này dơ hầy, lây bịnh thấy mẹ. Tôi trấn an chị: Mình cẩn thận thì sợ gì. Tôi nói mà lột tấm ra giường cuốn một cục thẩy vô xó, rồi tôi xấn xổ đè chị ra bóp, bú, nút hai cái vú lia chia.
Chị bị nhột nên cố vung, nhưng tôi liếm láp và cắn nhay thì chị sướng dần đành khuất phục. Tôi vo tròn cả hai vú chị lại, nặn thành lọn và rỉ rả lê lết liếm, nút, xoa, măn làm chị líu lo trầm trà trầm trật cả lên. Tôi quẹt một đầu vú chị lên cạnh má, còn miệng thì bú ngậm một đầu vú kia và hai tay nhồi nhồi lọn vú làm chị chới với.
Ban đầu chị còn nằm ngửa, đeo tôi nghiêng một bên, sau chị hứng thì lại tự động dang rộng hai đùi ra và nhắn nhủ tôi: Anh nằm lọt vô hai chưn em bú cho thoải mái, để nghiêng bị vặn hông đau, tội nghiệp. Tôi nhìn chị biết ơn nên thè lưỡi rà hết đầu vú này đến đầu vú kia làm cả hai lểu nhọn ra thấy đã.
Tôi bóp chặt hai vú, giúi mặt vào mà hít hửi, quậy lần xần, chị càng lúc càng tái tê cả người. Cái miệng chị há há, hổn hà hổn hển nói: Sao anh hăng tiết vịt dữ vậy, mới đè em trong nhà cầu hồi hôm giờ đã muốn chơi ngay được.
Tôi lụ bụ kể lể: Chơi lén chơi lút, sướng ích gì đâu, phải thiệt thoải mái mới thấy đã. Chưa để chị kịp phàn nàn tôi ba la bô lô nói thêm: Em nghĩ coi, chơi mà xốc em như ôm càng xe bò, có bao nhiêu sức cũng tiêu dên hết. Và tôi kể công: Đó em thấy bây giờ nằm dài ra nghịch nhau có phải dzui hun.
Chị trề môi: Ông nói chơi ba trật ba ruột mà ông đâm tôi muốn nhá lửa. Tôi ra rần rần, ông đẽo tôi ngã ngửa, ngã nghiêng, vậy mà còn đía là không tới. Ông hổng tới mà bắn đầy óc trong lỗ, tui rặn è è cũng hổng sạch, suốt buổi rỉ rả nó cứ thấm ra quần.
Tôi quê xệ nên chống chế: Thì tại con cu anh nó lòi thù lù ra ngoài nên quết thét nó cũng phải ói ra, chớ thiệt sự chơi em ở trỏng hổng thấy hết mức. Chị nói mờ ớ: Thì giờ ông chơi cho hết mức đi để càm ràm hoài.
Tôi mừng khấp khởi, vội nhổm lên kéo tuột quần chị ra. Đã bao lần nhìn thấy đồ nghề của chị mà bữa nay trong phòng riêng vẫn thấy hồi hộp. Tôi trợn trừng nhìn cái gò cao đen nhánh lông của chị làm chị áy náy hổng hiểu tôi nhìn chi mà nhìn chăm chú.
Tôi dùng hai tay nhẹ bẹt đám lông ra, vừa nhìn vừa giảng: Ngộ, em, ở trong lỗ nó giống con trai đỏ lừ, ngáp ngáp coi bộ thèm thèm. Chị phát vào cánh tay tôi mắng: Ai biểu nhìn thò lõ chi rùi kêu đỏ mí đen. Người ta muốn chơi thì nhảy đại lên cỡi ngựa, còn cha bày đặt kiếm chuyện lâu lắc.
Tôi lại phải nói cho chị rõ: Cha nào chơi mà hấp tấp thì mấy khi thấy hay. Phải từ từ… Chị chặn tôi cái rột: Anh nói từ từ là sao? Tôi ấp úng: Thì cũng sẽ tới mức chơi thui, song phải giáo đầu trước một chút. Chị lại vặn vẹo: Giáo đầu là sao, anh nói tui nghe, coi có thủng nhĩ hun.
Tôi a hèm tằng hắng mới phán: Anh hỏi em nè, trời sanh ra vú đàn bà để chi, có phải để tụi anh bú, bóp hun. Trời còn sanh ra lồn đàn bà nữa thì cũng để tụi anh bú nút chớ còn làm gì. Chị giãy nảy lên: Vú bú bóp thì nghe khả dĩ còn xuôi tai, chớ lồn mà để bú nút thì e lộn xộn.
Tôi hỏi mắc lại chị: Chớ hổng để bú nút thì để làm gì. Chị coi mòi á khẩu nên nói loạng quạng đại: Thì để mấy anh nhét củ cặc vô chớ còn làm gì nữa. Tôi quặc lại: Anh hỏi thiệt em nghen, giữa chuyện nhảy đại lên nắc nắc mí bú nút, móc moi, thọt ủi rùi chơi thì em thấy thứ nào làm em chết gục hơn.
Chị bí rị nên nói cho qua: Thứ nào thì tui cũng chết ngắc, chứ có thứ nào cho tui ngáp ngáp thui đâu. Có điều… Tôi bắt khớp ngay: Đó, bà dấu quanh dấu quẩn rùi cũng xác nhận là bú lồn rùi đụ mới đạt mức cao siêu chớ gì, nọ, bà còn chối nữa thôi.
Chị tẻ sang nhánh khác: Chơi hổng lo chơi, còn mờ ớ nói tào lao ba xi đế. Cha làm ơn đóng cửa miệng, chơi dùm cái đi rùi đía tiếp.