Phần 35
Tôi còn lo dọn dẹp chiến trường của ta lẫn địch cho thật tươm tất, sạch sẽ mãi mới xong, kẻo cô chú vô thấy dơ nhớp thì vỡ nợ cả đám. Khi tôi quay lên nhà thì hai mẹ con chị đã ôm lấy nhau ngủ chèo queo. Nhìn cảnh thằng cu Tý rúc vào mẹ, chắc nó vừa vạch áo chị lên, còn để cái vạt cuốn dồn một cục, tôi muốn nhào lăn vô ôm cả mẹ lẫn con mà đánh một giấc thì hay biết mấy. Thế nhưng tôi kịp nhận ra đây là phương thứ mười của một cô gái đã hư đến chín phương, còn muốn níu lấy để kiếm mụn chồng, nên tôi đành ấm ức nuốt bọt khan mà ngẩn tò te ra đó.
Ngoài hiên, khách nhậu đông ì xèo, nhừa nhựa, tôi biết cô chẳng rảnh tay để vào nhà, song dù sao cũng phải ý tứ để còn chấm mút chị được lâu. Tôi thừ người ra, nhìn ngang nhìn ngửa, gặp một đóng vừa quần áo của chị, vừa của thằng cu con nên tôi gom hết đem xuống nhà dưới giặt. Chẳng hiểu sao tôi chủ đích làm như thế, trong khi ở nhà tôi chẳng hề làm đỡ mẹ một lần. Tôi cũng ngại nhỡ cô bắt gặp kháo um lên thì quê chết, nhưng lại nghĩ cô rất cởi mở, đã chẳng sắp xếp để tôi mút hộ sữa chị ra khi bị cương đó sao, nên tôi tới luôn.
Tôi ngồi xạng chân, vớt từng món trong cái việm sành, sát xà bông và vò luôn vào miệng việm. Ì ọp cũng sạch, tôi xả nước và phơi từng cái. Chị lò dò xuống, kêu hoảng hốt: Chèn ơi, con trai mà đi giặt đồ đàn bà, ngu chết. Tôi cãi lại: Đàn bà thì đàn bà đã sao, bộ đàn ông thì sáng dạ hết hả. Để chị khỏi cằn nhằn, tôi lấp liếm: Ở nhà giặt cho má hoài, có sao đâu. Chị xuýt xoa như bị bò cạp chích: Má là bổn phận, còn tui là khác, ông ẩu tả hóa ngu rùi tui bị tai tiếng đó nghe.
Chị nhào vô giành giựt cái việm hổng để tôi giặt nữa. Tôi eo éo kể: Bà cho tui leo lên bụng bà, có sá kể hay tiếc rẻ gì đâu, tui giúp bà chút đỉnh mới gọi là chồng vợ chớ. Chị vo tròn miệng: Chồng vợ chỗ nào, ẩu tả, cô nghe được chửi cho. Tôi gân cổ cãi: Ở chỗ tui xỏ khúc xúc xích vô cái lỗ của bà, chớ còn chỗ nào nữa. Hổng lẽ tui chơi mà chỉ sướng mình ên. Chị bẽn lẽn nói lảng: Lúc đó khác, giờ khác chớ! Khi không ông lôi hết đồ tui ra chà giăt thì ai coi cho vô.
Tôi hoạt kê: Hổng dzô chẳng lẽ cứ làm đại, đâm bố nó xuống chiếu để tà đầu thì lấy chi cho bà sướng. Chị đấm tôi thùi thụi la: Lúc nào cũng cà rớn được, tui khẻ cho ông bể mỏ, hết léo lự. Tôi giữ chịt hai tay chị, ghịt mạnh vô, chị bổ nhào vào người tôi. Cứ thế tôi hun rầm rầm lên khắp người chị làm chị xên thành cục. Tôi dùng cằm cù léc chị nơi cặp vú làm chị lẩy bẩy hổng giò, lắc nư. Tôi đè hun môi và nút lưỡi chị khiến chị cứng đơ. Tôi dùng chưn đẩy cái việm ra xa và gạ: Hổng cho anh giặt đồ thì để anh giặt dzú cho đã.
Chị hấm háy mà lại nằm ngoan ơ. Tôi thẽ thọt: Mới đó mà đã muốn nắc nữa rồi. Chị trợn tròn mắt ngăn cản: Đừng bậy bạ. Thui, để chi cho nó ứ đầy đầu rùi than. Tôi nhăn nhó kể lể: Xa cách bà mấy tháng trời, mới chơi một cái sao đủ. Chị than nghe não ruột: Nhớ chi cho cắc cớ, ở trển kiếm đại mụ nào đó xỏ đỡ, miễn cũng có cái lỗ thui, để chi nó ứ đầy lên đầu rùi than. Tôi ra điều rất mực trung thành với chị nên đánh mạnh đòn tâm lý: Tui hổng phải hạng bá vơ đó đâu nghen. Yêu bà, tui chỉ muốn xài một mình cái lồn của bà, còn ai dẫu có đưa ra tui cũng hổng muốn.
Chị dùng ngón tay xỉ xỉ lên trán tôi tán: Dóc tổ, cha mà nín được, tui đi đầu xuống đất. Ngó điệu cha vồ chụp tui thiếu điều tui xút quần hổng kịp giữ mà cha nói vẻ hiền từ. Rồi chị dụ dỗ tôi: Nói thiệt đi, anh có chơi mẹ nào chưa. Tôi chưa kịp có ý kiến thì chị đốc thêm: Đàn ông, con trai ai chẳng dzị. Mấy mụ thèm, cho, tội gì hổng mần. Anh có hích được mụ nào thì tui cũng mừng, có ghen đâu mà dấu.
Tôi phải đứa tay long trọng tuyên thệ, chị vội vàng can: Tui tin rùi mà. Chưa gì chị thương xót cho thân phận tôi đáo để. Chị nài nỉ tôi: Anh mới nắc em trỏng rùi, chịu khó nhín đi, mai em sẽ la lên nhờ anh đưa đi sắm Tết rùi mình ghé chỗ nào cho anh nắc lòi dên luôn. Tôi ngấy thơ cụ: Có thằng nhóc theo rề rề làm sao chơi. Chị cười khù khụ: Sao ông bư tổ, một là mình ịn cho nó mấy muỗng thuốc ho nó ngủ như chết, hai là tui úp mắt nó vô ngực, chổng mông cho ông hích tui, miễn là ông ói ra thì thôi.
Tôi hổng ưng nên phản kháng: Hông, tui hổng chịu. Chơi kiểu đờ mi xe dzông đó, tui hổng thích. Nắc là phải thấy hết, vú, lồn, lông, đít, mông, lỗ mới đã, còn rịn rịn chơi sau mông, tức cu tổ. Chị nhìn tôi chăm bẳm: Nghèo mà còn ham.
Người ta chìa lỗ cho chơi còn đòi mò với bóp, đàn ông đoản hậu, tham chi tham đại tham đến. Tôi có vẻ thích kiểu nói hổng có chút nể nang, trật tự gì của chị. Tôi tìm kế hoãn binh: Được rùi, để tới lúc đó sẽ hay. Còn giờ thì xào khô chút đã.
Chị giống con nhái bén, quơ đạp hai chưn, lền lền trên đùi tôi, vùng vẫy tuyệt vọng. Tôi không dám lột áo chị mà chỉ mò bóp phía ngoài. Vậy mà khi chị lên cơn, tôi cũng ẩu vén cao vạt áo mà ngậm bú nút hai vú chụt chụt, hổng kiêng dè gi hết. Tôi làm chị choáng tê mê, lăn cù cù và lụp chụp. Tôi bú tới nỗi hai đầu vú chị đỏ sưng, sữa lịn rịn ướt hết. Chị cũng vùng vằng cho có lệ, song đầu lưỡi tôi làm chị lên cơn thì chỉ còn nghe ư ư trong cổ.
Chị nhớn nhác dòm, nhắc chừng tôi từng chặp: Coi chừng để cô thấy. Tôi làu bàu nói khi miệng đang đầy cái vú và một tay mơn cật lực: Cô thấy thì nói đang nhờ nút cho bớt cương sữa vậy thôi. Chị ớn còn hơn ớn chè đậu thiu mà chỉ biết ta thán: Với mấy tía ẩu tàng trời thì có nước chịu chớ biết sao. Tôi khoái chí nút rột rột và văng vật cặp vú chị như nhồi bóng.