Phần 33
Người ta thường ví: Chông chênh như gái ngồi phải cọc, tôi nghĩ cũng có lý đó chớ. Bởi vì có lần tôi nghe mấy mụ me Mỹ khoe nhặng xị: Úi dào, cái thằng đen, cặc bự chi, bự ớn. Tao nhìn mà tưởng như cái ma ni vên, nó trùi lũi, đen nhình và dài khiếp. Mạ nó, mới thấy nó cầm quơ quơ, tao đã hết hồn, nghĩ nó mà đâm vô, chắc thủng xuyên tới đít. Tao nhướn mắt, nó vuốt mả mẹ nó như người ta lột lá mía, cái đầu rùa thụt ra thụt vô, tao chết lặng một khi.
Hồi đó tôi còn con nít trân nên tò mò hỏi tới: Rùi hổng lẽ chị cứ đứng dòm thui sao? Mụ me Mỹ cười đùng đùng: Ở đó mà nó chịu cho tao yên. Nó vồ tao như vồ dế, xách râu mép lên thổi xè xè, cánh kiếc gì muốn rụng mẹ nó ra. Tao còn chưa hoàn hồn thì nó níu kéo, hấp tấp lột tao tựa lột sò lột hến. Tao né và kiếm cách dzọt chạy, nó nà theo, ở truồng tồng ngỗng. Con mẹ nó, chạy mà cu vắt va vắt vẻo, thấy kinh. Tao chạy ra hành lang, nó đeo theo, dưới đường thấy hai đứa dzợt xi nê, ai cũng hau háu ngước lên nhìn.
Tôi hơi sốt ruột nên hỏi đại: Thì chị đứng mẹ nó lại coi hắn làm gì. Chị xuýt xoa như cắn nhằm ớt: Tao hổng đứng mà được. Nó chụp được tao, đè nghiến ngay ngoài ban công, giúi cái mả cha nó vào mà dận uỵch uỵch. Tôi phái chí tổ nên cười ré lên, me ta sùng chửi rặc: Đú họ, tao lo bằng chết mà mày cười. Nó nhét vội nhét vàng cái khúc pa tê gân của nó, tao hùng hổ chống nên lụp chà lụp chụp, nó nhét hổng dzô. Nó trợn mày trợn mắt bóp lòi phèo hai vú tao ra đau điếng, tao chịu thua. Nó mần thiệt sự, bà con dưới phố reo hò: Mồ tổ chúng chơi nhau, bà con ơi.
Me ta con nhỏng thêm: Tao ể mình hít trun mà nó thùi thụi nhấn lút ga, dài ứ nhựa mày, vô hoài vô hủy cũng hổng ngập. Tao nghe nhói nhói ở tử cung mà lén dòm thằng củ cặc nó còn ói ra một đoạn. Tao phải vội kê tay giữ để nó khỏi tấn vô thêm. Tao trợn mày trợn mắt vì đau, nước mắt ứa ra. Nó ôm tao xà nẹo nhấc bông lên nắc rộp rộp. Nó như thằng điên, thằng dại, nắc cành cành, bóp vỡ bố hết vú tao ra, tao hét như còi, nó càng khoái càng xiết tao mần dữ. Tao đeo lên mình nó như con nhái, con chẫu chuộc bám lấy cột nhà. Nó hất tao băng xiên băng nai, giập đùng đùng còn hơn mooc chê bắn.
Tao mệt nhừ người, thở hồng hộc. Nó chúi đầu chúi cổ huých chết bỏ và ré lên dzé dzé mới ê càng. Càng lúc nó càng hích xầm xầm, xiết tao như xiếc mía, kêu bô sịt nhặng lên. Nó rụt đầu, rụt cổ, đẽo phải biết. Đú họ, tao đến oải vì nó, khi nó thả uỵch tao rớt xuống thì bầy hầy cùng. Má nó, nước gì chảy ròng từ cửa mình dài xuống dưới chưn, nghe tanh òm, muốn mửa. Nó lòm lòm nhìn tao, con cu cà hích cà hác, tao chỉ muốn lấy dao xển mẹ một nhát cho đứt bố nó đi, hết nứng.
Nghĩ lại hùi đó sao tôi ngây ngô hổng biết. Mẹ me Mỹ nói mà xán riết lấy tôi, tôi sợ bằng chết, cố đẩy ra mới ngu. Mụ nhử tôi hổng xong nên quạc một câu: Đồ ăn cám xú và ngoe nguẩy bỏ đi. Tôi xụ mặt đứng tại chỗ, bấy giờ mới hay chu choa, tôi đái trong quần hùi nào hổng biết. Sau này gặp lại mụ, nghe mụ rủa tôi mới hiểu: Thì ra mụ cốt phá cho tôi nắc mụ mà tôi ngại.
Mãn lo nhớ đâu đâu thì chị gọi giựt tôi: Chớ đang đéo mà ông lo ra đâu đó? Tôi thấy chị đang xàng hích trên bụng tôi. Tôi nói chống chế: Tui nghĩ coi bà ngồi có chắc chưa, hay để rớt đài. Chị ngó xuống, lấy hai tay banh mớ lông ra, coi mòi còn chặt chịa nên trách cứ: Khéo lo, cây cừ của ông đóng sâu trong lỗ rớt chỗ nào. Có ông rớt trúng lồn tui thì có. Tôi ể mình lối nói bạt mạng của chị nên nạt: Bà đừng được nê, thấy tui đụ bà rùi nói năng cà chớn. Tui giận lên đéo nắc nữa thì ở đó mà nhăn.
Chị thấy tôi có vẻ ăn thua, nên bỏ ngọt: Giỡn mà cũng giận. Tôi càu nhàu: Đàn bà ăn nói phải dịu dàng, có đâu vơ quàng vơ nắm. Chị ương ngạnh chỉnh tôi: Ai bày tui nói tục, ai chỉ tui nói dâm, bi giờ còn bày đặt ra oai ông tướng. Tôi cụt hứng nên nói chữa: Thì bà nói một vừa hai phải thui, còn thứ nặc nô nghe xóc tai, ai chịu nủi. Chị còn câu mâu: Thì đó ông đang rớt trúng lồn tui, chớ tui có đặt điều đâu mà ông la.
Tôi phải cà kê: Đúng rùi, nhưng đang sướng thì kêu lên, chứ mắc gì đem chuyện rớt trúng hay hổng trúng ra nói. Chị bất đắc dĩ nói lóng một: Thì nứng, nứng, nứng, sướng mê lồn, ông nứng tê giái, được chưa, đúng chưa. Tôi chát cả tai, song biết chị đang sùng nen vã lả: Đúng rùi mà. Tôi bợ lấy hông chị giữ, chị xỏ xiên: Bộ ông ngán tui nhào đầu sao mà bưng, bợ coi chụp rụp dzị. Tôi lơ hổng trả lời mà nói lảng: Bà ráng kềm hai giò kẹp sau lưng tui đi, để tui khiêng bổng bà lên chơi cho đã.
Chị nghe theo cái ột, quàng hai tay quấn lấy cần cổ, nói đưa đà: Một, hai, ba, dzô ta kéo gỗ làm đình. Tôi lụm khụm bê lấy mông đít chị, lồm cồm dồn sức ngồi dậy và xốc đứng lên. Chị đeo phinh phinh ngay trước bụng, hai giò lều khều quắp lấy lưng tôi. Tôi vọt nhổm lên, giò chị bung ra vắt vẻo, cà nhỏng, cà nhỏng. Tôi lòn tay xuống kê dưới phía đùi ôm xển chị loăng quăng. Tôi giập một thôi một hồi, chị lông nhông khua giò khua cẳng. Tôi húc bạt mạng, chị bíu lấy cổ tôi, hai giò đánh đòng xa và miệng kêu rối rít: Sướng đa, nứng đa, nắc nữa đi cho tui nhờ.
Tôi muốn ù cả tai, mỏi cả cu mà nghe bà chị nhèo nhẹo thấy ghét. Tôi vừa băm tanh bành té bẹ chị ra vừa mắng: Bà có im miệng cho tui đụ hun, người ta mệt bỏ bu còn nhóc nhách. Chị rung tếu cả người, cưỡi lồng lên nơi bụng tôi, hai vú chuồi chuồi nơi khoảng ngưc. Tôi bặm môi, bặm miệng nắc tưng tưng, chị bung tựa cái lò xo giãn hết cỡ. Tôi nắc đến mệt nhoài, chả riêng mình tôi mà chị.
Lao chao, nắc theo quần quật. Tôi sướng mờ cả người, có lẽ chị cũng không kém. Tôi thấy chị lừ đừ ngả ngớn trên bả vai tôi. Có hồi nghe chị thở ngáp ngáp, đeo cứng cái cần cổ, tạm hưu chiến để đớp không khí.
Tôi cũng mệt chớ bộ, lúc hăng giập tíu tít thì thấy bả nhẹ hìu, chừng đã đời thấy bả nặng hơn cái lu. Tôi khề rề tấn chị vô tường cho đỡ nhọc. Chị dính lẹo cứng ngắc trong tôi, mồ hôi vã lấp xấp. Tôi xóc chị lên, chị đu người ngay ngắn lại, tôi hỏi nhứ: Chơi nữa thui. Chị cười hổng ra cười, mếu hổng ra mếu, nhưng coi mòi tiếc rẻ. Chị nói nước đôi: Nếu anh thấy mệt thì rút ra nằm ôm nhau nghỉ một lúc, còn có sức thì anh tiếp tục cũng hổng sao.
Chèn ui, sao lúc này bả nói ngọt dữ. Chả bù mới hồi bả nhấm nhẳng như chó cắn giẻ rách. Tôi ghẹo bà: Tui muốn nghỉ hay bà muốn khỏi nghỉ. Chị giụi đầu trốn ở ức tôi, nhỏn nhoẻn như người đang muốn đụ. Hai chưn chị giãy giụa khều khào: Ý, em hổng chịu đâu, chọc ngừ ta hoài hè. Chị giả tảng nhõng nhẽo mà kỳ tình là muốn thúc cái lồn cho nó nhai ngấu nghiến con cu tôi. Tôi vỗ độp độp vô đít chị: Ngoan, rùi anh mớm cho cưởng ăn nữa.
Chị làm bộ đáng ghét. Chị hất người, đeo xà nẹo ở cổ tôi, mỗi cái hích là một cái chị nhấn vô con cu tôi lắc xắc. Tôi lắc đầu thầm phục cái trò khích bác đàn ông của mấy bà. Tôi thở đều đều rồi à uôm tôi bế nhỏng chị lên mà giập. Chị hơi ngỡ ngàng song kịp bắt được trớn thì vội nhắp nhón theo. Hai đứa như đôi sam dính nhau khít rịt, đẩy đun, tấn hích, thấy dễ thương. Tôi nắc chị mấy hồi liền thì ngưng, chị đăm đăm theo dõi.
Tôi giả bộ than: Đau lưng vá, thui nghỉ. Chị xun xoe hỏi dồn: Thiệt hả, để em đấm bóp cho. Tôi hoạt kê phá tới: Thì đấm với bóp mau đi, tui còn ngủ. Chị nhích lơi phía háng, nào dè tôi đã ôm xiết lấy mà nói đỏng đảnh: Để tui chơi hồi nữa rùi đấm luôn. Chị cười nắc nẻ hiểu ra, đấm vai tôi thụp thụp và réo: Ăn gian, nghỉ, hổng chơi nữa, đã cho đụ còn phá người ta. Tôi hôn vùi hôn vạ lên mặt mũi và ôm chầm lấy chị vừa tung vừa nắc. Chị đúng là cái trống ếch đang trong tay nghịch ngợm của đám trẻ.
Tôi bê chị đi khắp giường, loạng choạng bưng xuống đất, tha như mèo mẹ tha con. Chị sướng vui tột độ nên hun tôi chóc chóc đến ơn. Tôi quàng tay vít lấy chị, hai trái vú bị đè bẹp dúm, chị theo đà nhún nhún từng cơn. Tôi nắc tới nắc lui, chị lề mề lóp ngóp. Rồi tôi để chị nằm ngửa xuống. Chị xớn xáng chờ. Tôi vơ cái quần lau quàng lên chỗ lồn chị. Chị chỉ kịp á một tiếng thì tôi đã làm xong. Chị có càu nhàu cũng không kịp nữa.
Tôi đè banh chị ra và khoắng miệng vào bú ột ột. Chị lăn lộn ì xèo, la chí chát: Dơ cách chi là dơ, đang chơi lại đè ra bú, khí dính lề mề, người đâu dơ cảy. Tôi thây kệ cứ thích là mần. Tôi giữ rịt giò chị cho cái lồn tè he và nút chách chách làm chị loay hoay chống trả. Tôi bú càn, bú đại, nút re re, chị chộn rộn như cái giò heo trong nồi bún bò và la inh ỏi: Ngưng đi, bú nút ê cả người. Tôi lấy tay níu giữ chặt hai giò và ủi lùi xùi làm chị hết vùng vẫy.
Tôi đè chị mà rúc tựa cú rúc trên ngọn đa. Chị cố lấy hơi lên lào khào năn nỉ: Anh đụ em muốn chết, giờ còn bú nữa thì em chịu sao nủi. Tôi nói trây: Cho chừa tật nói bậy. Chị vung hai tay, đạp nhàu nhàu, sức đâu mà cản được tôi hầm hè như hổ đói. Tôi chùi khí chị lên đám lông và nhoe nhoét cả ở mu, háng làm chị cảm thấy nhớp nháp. Chị cầm cự bất xuể nên tấm tức buông lần. Tôi đợi chị hết sức nằm tênh hênh thì giảm bớt sự giằng co mà chỉ còn rà liếm, giống như con mẹ liếm khô đứa con mới đẻ vậy.
Chị ơ thờ để tôi lách đầu lưỡi vét gọn, lau sạch khắp nơi. Thỉnh thoảng đầu lưỡi chạm phải chỗ nào làm chị nhớm hứng thì chị nẩy người lên một phát. Tôi phải dùng tay vạch hai mu ra coi cục nứng nó đang loạng quạng nơi đâu. Chị nín thở đăm chiêu khi nghe hơi thở tôi phì phì đâu nơi cái lỗ nẻ. Chị khẽ run run người, nhưng không ạch đụi khua động nữa vì biết dẫu có làm cũng chẳng đến đâu. Cứ thế tôi vặt đi đến thở hào thở hển.
Tối mịt tôi mới thả chị ra về. Chị đi chập choạng, không vững, nhưng tôi gạ đưa chị một đỗi thì chị nguây nguẩy hổng ưng.