Phần 31
Một bữa ở sở làm, chị cứ làng xàng tới lui cạnh mình tôi, y như con mái ghẹ cù cù con trống cồ, tôi chọc và dọa chị: Đây đang nứng tê cu nhé, chớ bệu trêu ngươi mà tớ đè không kịp ngáp. Chị vội lảng ra cái rụp, song miệng thì nheo nhẻo: Gớm, người ngợm gì mà lúc nào cũng nứng, nứng. Chị trề cái môi dưới ra trông tựa miếng bò né, tôi liền giảng hòa ngay: Đùa tí thui, chớ nứng đâu bất tử dzị. Chị xuề xòa ngay được: Hú hồn hú vía, tui nghĩ đâu cha mắc chứng động dâm cũng nên.
Bữa đó chị bận cái giuýp lụa, trông láng lẫy làm sao. Chị bước đi, cái đít, cặp mông đánh xì lô, sang tăng gô rùi cha cha cha, pa dzô đốp, làm tôi tối tăm mày mặt. Tôi cà tửng trêu: Bữa nay bà đi ăn cỗ đâu mà diện thế? Chị ỏn ẻn tựa cô gái đước mẹ gợi ý ” có lấy chồng không “, cô nào chẳng thích bỏ bu mà cứ ” em chả “, nghe sốt cả ruột. Chị ngúng nguẩy hích mắt nheo đuôi tôm liếc tôi một cái rồi nói tá ơm: Bộ cứ diện là phải đi ăn cỗ, dự tiệc hả? Chẳng có gì, tui diện có sao hun?
Tôi biết các bà đổ quạu là thường hay bị khát đụ nên tôi chịu nhún cho xong. Tôi xề xề lại bên chị gạ gẫm: Bữa nào bà đưa tui tới ổng cái. Chị tròn xoe hỏi đổng: Chi dzậy. Tôi ra vẻ tình cảm lãng mạn nói lan man: Thì chỗ đàn ông mí nhau, tui tới cà kê chỉ cho ổng mấy chiêu để ổng phục vụ bà chớ chi nữa. Chị trợn mắt lên gắt um: Tía đừng lộn xộn, khi không rùi tới chỉ ba thứ bặm trợn cho lão ta. Xưa rày có ai tới thăm đâu, giờ tía tới, chém cha lão cũng nghĩ tui bậy bạ.
Chị gạt phăng phăng, tôi nói bá láp: Chớ để tui mần thịt bà hoài, mặc cảm vá. Lồn của ổng mà tui chơi xoành xoạch, mai kia lỡ bà có thằng nhóc lòi ra giún hịch tui thì nói sao. Chị vênh lên ra vẻ cóc cần: Đẻ thì nuôi có sao! Tui cầu nó giống ông để lỡ ông có xa tui, cũng còn có chút nhớ. Tôi muốn tối tăm mày mặt, nhìn chị thao láo. Chị cũng ỏn ẻn xoắn bàn tay vào cái váy, nhún nha nhún nhảy một lúc mới phụ đề tô màu thêm: Dọa ông cho vui thui, chớ tui mà nặn cho lão một cái vòi thì lão mừng húm. Thuở giờ lão đúc cũng bạo mà sản xuất toàn lỗ đáo hun. Chả đang mơ một thằng cún làm giống.
Rồi bất giác chị kể lể tâm sự: Tui nghe đâu lão cũng là tay chơi hùi trẻ. Lão đánh vật với đàn bà/con gái suốt ngày. Tui biết mười mươi mà lão chùi mép kỹ quá nên hổng tóm được. Thỉnh thoảng nằm trên bụng giập uỳnh uỵch, bỗng lão hé lòng ra: Chuyến này tớ nhất định phải địt mụ cho lòi ra con chim nhé. Tui mới biết lão đi đục lồn thiên hạ để tìm quả ớt. Tui nghĩ bụng kệ thây lão, có sức thì cứ lết mà chơi. Ngặt cái lão nắc đâu thì nắc, nhưng về cũng rủ rỉ đòi ăn cơm vợ.
Tôi oải đầy mình, có hôm vừa đến kỳ, lão cũng đè ngấu đè nghiến ra đánh vật. Tui sợ bằng chít, thấy máu là muốn xỉu, lão đâu có tha. Chị nói một thôi một hồi rồi lặng đi, tựa để nỗi đau chui tuột vào người. Tôi len lén nhìn mắt chị, sán lại gần, nhẹ nhàng kéo chị sát vô và hun nhàu hun nhỉ lên mắt, môi chị an ủi: Được rùi, anh bít rùi, đừng thút thít nữa. Tôi dìu chị ngồi lên bắp vế tôi, xoa hết vai, đến lưng cho chị thư giãn.
Chị ngoan ngoãn như đứa con trong vòng tay mẹ, tôi vít đầu chị ngả vào vai tôi mà nói trên trời dưới đất: Bà bám tui chi cho khổ. Tưởng bà thiếu thốn qua loa giơ măng thui, dè đâu bà lậm dữ. Chị ngước lên nhìn tôi âu yếm, nũng nịu: Thì tui cũng tưởng là hai đứa xàng ràng, giúp nhau trong cơn ngặt, ngờ đâu ông mần tui toái loái, có chút hột mè, hột cải nào ông cũng bứt đứt ráo ra. Tôi bật cười lối nói bá vơ của chị, nhưng lại thấy chị ví von có phần đúng.
Tôi thưởng cho chị một cái bép vào mông, đâu dè bàn tay tui hổng chạm tới cái viền sịp nào hít. Tôi hỏi nhỏng tới: Bộ hổng bận lót hả. Chị gật đầu tỉnh rụi. Tôi cằn nhằn: Lỡ ra đường gặp con nít nghịch tinh tốc váy lên, rùi chim cò bay loạn xạ thì sao. Chị đứng phốc lên rũ cái giuýp tách tách, tui nghĩ là bụi bay hà rầm, tôi nẹc: Đừng có điên, đừng có khùng, với tui bà có tốc hay hổng bận thì xong thui, nhưng tui nói là chiện ngoài đường kìa.
Chị vẫn còn xung nên tròn xoe mắt khiêu khích: Đường hay nhà thì cũng dzị. Chớ mỗi lần ông chụp giựt tui, thấy ông lăng xăng rị nạnh lột cái sịp nghe mệt dữ. Thà tui lột sẵn cho rùi, vừa mát mẻ, không ô nhiễm môi trường, lại tiện việc sổ sách, để ông dễ mò, dễ phá. Tôi lắc đầu lia lịa, thua một nước chạy re. Chị lại lẳng lặng ngồi xuống, chưa chi chị la lên nhoe nhóe, nữa, thằng con cặc của ông lại lẹo tẹo nữa rùi. Tui mới tốc cái váy mà nó đã biểu tình đòi giải phóng ngay đơ.
Tôi xấu hổ với thằng em cứng đầu cứng cổ nên lánh né hổng đáp lời chị. Đâu ngờ chị nào chịu tha, chị nhấm nhẳng: Cứ như dzị biểu sao tui hổng chuẩn bị. Đối đé, tôi phải năn nỉ chị: Bà ui bà, đây là sở mần chớ có phải ô ten, nhà trọ đâu mà bà hung hăng dữ. Chị hói trây nói trúa: Sở mần hay nhà trọ, ô ten, bãi cát gì, khi nứng đè đại nhau lên đất, làm gì nhau tốt. Tôi ớn chè đậu với thứ man man cô lô ni an của chị.
Lần đầu tiên, chính tôi là người gàn ngăn chị: Biết rùi, biết rùi, khổ lắm, nói mãi. Tôi đè tay giữ cái váy của chị để chị từng tung hê lên nữa, tôi vùi miệng vô tai chi cù rủ: Xếp nó đi, chiều nay mình dzìa súm, quần một mách cho đã. Chị có vẻ yên tâm nên nhắn nhe: Thiệt nhen, ông mà trốn, tui bẻ lọi cu đừng rên.
Hai đứa ngồi nín khe, đến con muỗi bay qua cũng nghe rõ. Chị chống hai tay lên đùi tôi, hai giò hé gác sang hai bên. Trong lòng tôi cũng ham chớ bộ, nhưng hổng dám hó hé rị mọ, sợ chị còn chưa nguôi cơn điên, bà a la xô thì có nước kềnh. Tôi cũng hổng dám ôm lấy chị, dù hơi hương từ người chị bay ra ào ạt làm tôi muốn điếc mũi. Chị đòng đưa nhún trên đùi tôi, lặng nghe thời gian lững thững trôi và nói bâng quơ: Hổng lẽ rùi tụi mình cứ ngồi dzì hoài sao?
Tôi bối rối, hổng đáp ra sao. Chị thở dài ngao ngán: Chán bỏ mẹ, chờn vờn rùi ngồi thu lu mí nhau, thà chun đâu khè một giấc cho đã. Tôi giả tảng không nghe, tự nhủ để bả đi đâu thì đi cho rùi. Chị na na vô kho, lình xình gì đó rồi gắt gỏng: Bộ cha tu thiệt sao? Và chị tấm tắc khen: Bữa nay chắc ngày kiêng ăn mặn. Cha làm tui chưng hửng lên nè. Tôi làm bộ điếc đặc, chị xon xon chạy ồ ra cạnh bàn tui, hỏi bắng nhắng: Ông chọc giận tui phải hun?
Tôi cau mày méo mó, lần đầu tiên bị đưa vào chỗ ngặt. Một hai tôi nói doãi ra: Thui mà, hứa hẹn rùi, đừng lộn xộn, bắt bí nhau nữa. Chị khẳng khái nói rec rẹc: Ông hổng chơi thì cũng rờ mó tui chút chớ. Ông bề, ông bẹo tui rùi biểu tui nhịn khe, tui chiu có nủi hun. Tôi đâm sẵng mà phải nói lời dịu dàng: Chớ bà biểu tui làm gì đây. Chị vênh váo chống nạnh vào hai bên hông, coi oai như bà tướng. Chi rong rỏng phát biểu: Chớ mọi lần ai bày ông mà giờ ông đòi tui bày cho.
Tôi gãi đầu gãi tai muốn bung hết tóc ra mà hổng trốn đi đâu được. Chị cự lanh lảnh: Ông làm bộ thiệt giỏi, ông hổng đụ thì ít ra cũng mò cho tui hạ hỏa chớ! Chị ngây ngây ngó tôi làm tôi nhăn nhó như cắn phải ớt hiểm. Tôi rụt rè vì thấy bữa nay bà chị song tàng dữ tợn. Chị chờ hoài hổng thấy tôi rục rịch thì lại hét lên: Tui biểu ông có chút đó mà cũng hổng bố thí cho tui sao. Chưa gì chị tru tréo khóc thiệt sự: Tại tui ngu, ngu thâm ngu tệ, đưa dzú cho người ta mò, đưa lồn cho người ta đụ, nên giờ người ta lên mặt khinh chê. Cho đáng đời con đĩ, hổng yên phận dzí chồng, đèo bòng chi mắc đọa.
Chị kể ào ào, hai tay đấm uỳnh uỳnh vào người tôi. Tôi càng xô chị ra thì chị càng ăn thua đủ, nhào vô đấm đạp. Tôi nghĩ sự thế này càng kéo dài càng bất lợi, nên tôi gồng nắm lấy hai tay chị đưa cao lên đầu, không cho chị ăn vạ. Chị lăng xăng như con thỏ bị xách tai, nhưng hai chưn còn vẫy vùng chưa dứt. Tôi vội kéo quặt hai tay chị xuống, đẩn cho cả hai té ngồi lên ghế. Chị bị nhốt cứng ngắc ở trong, tôi lênh khênh ngồi trấn bên ngoài.
Chị cục cựa yếu ớt, tôi khư khư giữ chặt tay và khóa nghiến giò chị. Chị xìu dần, chỉ còn thút tha thút thít. Tôi cũng giận, nhưng lại thấy tội nên nói rỉ rả cho chị nghe: Bà có tam tam hun mà khi không làm hung, làm dữ. Bà muốn tui rờ thì cũng khoan thai, có đâu coi tui như cái máy, rẹc là làm được liền. Đàn bà mà hung, có ngày gặp cha vũ phu, nó tẩn cho bể mỏ. Chị trợn nhìn tôi, hai tay đưa sang một bên giống tên tù bị xiềng giải đi.
Tôi nói như đổ mật: Muốn rờ thì tui rờ, muốn bóp thì tui bóp, chỉ sợ tôi làm xà quầy rùi bà lên cơn quíu loạn lên thui. Chị vẫn còn ấm ức nên nói gióng một: Phải, ông ỷ có tay có cu, ông mần tui quay cu lơ như con dế, ông ăn no rùi thì bỏ mặc thân tui. Chị đột nhiên khóc ngon khóc lành, nước mắt rơi lã chã, tựa ngày giông bão. Tôi buồn ê cả người, nghĩ cù nhầy cù nhưa nói mãi cũng chẳng thủng tai chị, nên tôi dùng phần ngực tấn giữ chị và tay vò vò lào xào lên khoảnh vú.
Chị nhớn nhác, song thấy hai tay tôi vùi cực mạnh, làm xô lệch cả ngực áo chị thì có vẻ im. Tôi bóp choẹt hai tảng thịt vá lúc nhúc dưới cái xú làm chị ô dề một cục. Tôi chẳng từ nan kéo tuột vạt áo chị ra khỏi cạp váy, lùng bùng lần tách tháo các hột nút, rồi trầm trồ nhìn ngây ngô cặp vú chị hổn hà, hổn hển dưới áo nịt. Tôi say đắm như muốn nuốt chửng nuốt chảng hai cái vú, chị hơi rị sợ, hai tay bị đẩy lên đầu, chị giùn hẳn người thủ thế.
Tôi khè khè dí mũi vào cái xú, hít sâu, hít đậm và ngắm nghía mớ ren màu đen ôm gọn hai trái vú nây nây. Tôi chép miệng, liếm môi, hau háu tựa muốn cắn từng cái vú nhai rau ráu. Chị nín thở, tỏ vẻ van lơn. Tôi thử lơi bàn tay để dò xem chị có phản ứng chống cự nữa chăng thì thấy chị xếp de. Tôi gật gù khen: Biết điều như dzị là đúng. Rồi tôi nhẹ nhàng buông hết hai tay cho chị đỡ bị cấn, tôi đảy kéo người lên, ôm ấp chị vào bả vai. Chị nằm im rơ, thả lỏng cho tôi hành dộng.
Tôi lòn tay mở cái chốt gài sau lưng, kéo cái nịt vú ra và ngó chăm chăm vào hai vú cương cứng. Đầu núm vú đã nhỉnh vênh lên, tôi lấy hai ngón trỏ búng khẽ, hai đâu vú đàn hồi, tưng tưng coi dễ ghét. Tôi vê nhẹ rồi à ọp nuốt nước miếng khan. Chị theo dõi miệng tôi ra chiều thỏa hiệp khi thấy tôi xề xề cúi xuống hai tảng ngực của chị. Tôi chỉnh miệng tròn vo và chấm từ từ vào mỗi đầu vú, chị giãn cả người.
Tôi chạm đều đều từ vú này sang vú khác, cốt để chị đê mê. Khi chị bắt đầu ngả nghiêng và lim dim mắt thì tôi hun chút chút và ngoạm lấy từng cái vú nút mạnh. Chị xoải hết người, dồn ngực đưa lên cao, tôi nhằn cái vú một bên còn một bên thì dùng tay xoa day đều. Chị liểng xiểng, nhắm tịt mắt lại, nghe dư âm của sự chộn rộn chuyển từ đầu dây thần kinh ở chóp vú chạy sâu dần vào tận xa lòng chị. Tôi nút chách chách, chị rên ư ư, tôi tăng xoa cái đầu vú kia, sữa chưa gì đã ứa ra mạnh.