Phần 25
Thấy cái miệng tôi bớt vồ vập bú nút vú và cái tay vò bóp cũng có lẽ lơ là nên chị nhỏ nhẹ nhắn nhủ: Anh bú tạm no rồi, đừng nghịch em nữa. Ngưng đi anh, tiếp tục móc phá lồn em, lỡ anh lên cơn đè đai nhau bậy chỗ này coi hổng được. Tôi nghe có lý nên định thôi, song cái tánh cố ăn nên tôi đắm đuồi van lơn, chị có vẻ cảm động, tôi lần xần tiếc rẻ. Tôi năn nỉ chị: Em cho anh móc lồn chút xíu nữa thôi, chớ anh đang nứng, bắt ngưng ngang, tội nghiệp mà!
Mặt tôi nghệt ra, hai mất đắm đuối van lơn, nên chị có vẻ nhún. Chị dồn tấn chưn lên bắp vế tôi, ưỡn bạch cái lồn ra, tránh nhăn mặt để cho tôi xủi húc. Tôi cào sâu rít sâu rì, chị ển người ra vì cồn cào sướng nứng. Tôi móc te te, lồn chị tưởng vữa ra, khí trào cả bụm. Đến khi tôi ngưng thì khí đọng đầy lòng bàn tay, tôi phải ngửa lật ngửa nó ra và nhìn dáo dác. Chi vội đưa ngay cái mùi xoa cho tôi lau, vô cùng chu đáo như một người vợ chiều chồng. Tôi lí nhí khen và nói: Cám ơn em.
Tôi không ngờ tôi trơ trẽn dám gọi chị bằng em dù chị lớn hơn tôi ít là mấy tuổi. Có lẽ tại tôi nghĩ rằng chị đã bằng lòng cho tôi đụ thì chắc hẳn chị phải xem tôi là chồng đứt đuôi con nòng nọc chớ gì nữa. Mà cũng đúng thôi, nếu chị không có tình ý gì với tôi thì có đâu chị dám xuềnh xoàng cho tôi nằm lên bụng chị dễ đến thế. Tôi lau xong bàn tay rồi, chị chìa tay đón cái mùi xoa, tôi gạt đi, nhón đút ngay vào túi quần. Chị la lên: Bẩn quá, khí dính tòm lom mà cất làm chi.
Tôi nói trây trúa: Để dành khi nào nhớ mà thiếu em, anh lấy ra hít lấy hơi cho đỡ khổ. Chị than như bộng: Giữ chi bất nhơn hổng biết, đưa em giặt sạch đi, lấy cái khác giữ cũng được mà. Tôi ngang ngạnh: Hông, khăn sạch hổng có mùi khí lồn, hửi hổng đã. Rồi tôi lại xoay gạ: Hổng bóp lồn nữa thì cho anh hít hửi cặp vú, để nứng cặc quá mà ngưng ngang nó dồn lên óc chết ngắc. Chị lắc đầu quầy quậy, nhưng rồi cũng cho.
Tôi bợ nguyên hai quả vú, lấy chót mũi hít hà rầm, kéo rê cái đầu vú ngang trên sống mũi, một tay tôi bóp, một tay tôi vò, hai trái vú ọc ạch như bánh canh. Tôi bú chụt chụt, nút re re, chị phải vỉnh ngực ra mà xoa xuýt. Mấy lần chị nhắc đi nhắc lại: Bú thế thôi, bú tới lui thì cũng nhúm da chớ khác chi đâu mà chết mê chết mệt. Tôi trách vu vơ: Tại không đụ thì thua me gỡ bài cào cho đỡ tức giái. Chị trậm trợn chép miệng: Chèn ui, sao làm khó em chi. Muốn đụ, bữa nào em ghé, tha hồ mà nắc, chớ ở đây nắc, lỡ ai vô thì rút kịp được sao.
Tôi hỏi lại chị: Hứa chắc nghen, đừng nói lèo mà tui tới tận nhà ăn vạ đừng trách. Chị gióng giả từng canh: Nhớ mà, nhớ mà, hôm qua người ta cũng nứng tuột dên luôn, sao hổng tới mà lo. Và chị cho nước tôi: Anh đụ mệt tổ chảng nhưng sướng cũng nổi đình nổi đám. Tuồng như chị thố lộ tâm can: Lâu lắm mới được đụ đã đời như thế làm sao hổng nhớ. Chị ngó tôi da diết, con mắt dài có đuôi. Tôi thèm muốn chết mà cũng phải dừng. Tôi kéo chị lại gần, tỉ mẩn cài lại từng cái nút áo, sau khi nhét cặp vú vô cái lúp và khóa lại gọn ghẽ sau lưng.
Tôi lật chị phía trước, phía sau, ngắm nghía rồi vỗ độp vô đít chị đả đớt: Tươm tất rồi, má thằng cu ra trước đi, rồi anh ra. Chị nhấm nhẳng: Anh ra trước đi, để em còn sửa soạn dung nhan một chút, để bù xù và tơi tả như con mẹ dại thế này, người ta nhìn biết ngay là ăn vụng. Tôi lững thững đi ra, ngồi vào bàn, tỉnh bơ như không hề có gì lộn xộn xảy ra. Một lát chị ra, dở tập hồ sơ còn để trên bàn, ghé người vô bàn tán.
Tôi nói huyên thuyên mà tôi có nghe ra chút gì đâu. Đầu óc vương vấn những lồn, những vú chị nên điếc đặc. Tôi hối: Dẹp hết, để cơn nứng hạ xuống đã, chớ giờ có bàn cũng tào lao thiên đế, tầm bậy tầm bạ hết trơn. Chị cười chúm chím rồi lảng nhanh. Tôi lóc cóc làm mà viết được vài chữ lại vò giấy quăng vô sọt rác. Tôi bị ám ảnh cái mùi đặc biệt phụ nữ của chị và mường tượng nơi mấy đầu ngón tay còn vương vất lồn chị mềm êm.
Suốt ngày tôi cực thân và cực óc líu ríu, mặt thuốn ra và mép lêu vêu như người lên cơn mệt. Chị đi ra đi vào ngó lườm lườm. Chịu hết nổi, tôi giao phòng lại cho mình chị về nhà trọ sớm. Tôi tắm ào ào, mở tia nước cho vọt thẳng vào cu, chẳng thèm mở nước nóng, mặc cho cái lạnh đẩy băng băng mớ nững cho sạch. Rồi tôi nằm khoèo, lôi cái khăn dính khí của chị ra mà ấp lên mũi. Mùi tanh nghe lờm lợm mà lôi cuốn. Tôi hít sâu, cố hình dung cái lồn chị nở rộng tòe loe và mớ lông cương cứng cứng. Tôi hửi hít đến mắt ríu lại, ngủ vùi hồi nào hổng hay.
Đến khi nghe tiếng người lục đục tôi mở choàng mắt ra thì thấy chị. Đèn đuốc tối thui, chị nạt rân: Làm gì nằm chèo queo trong tối như rứa, bộ bịnh hả? Tôi rau ráu cãi: Bịnh củ khẹc, tại vọc bà về nhớ vá, hít cái mùi xoa nhức cả óc, ngủ quên mẹ nó đi. Chị có vẻ xót xa: Chèn ơi, phá có chút mà bày đặt nhớ. Tui hổng nhớ thì mắc gì ông nhớ. Ông bẹo cái lồn tui rát ứ nhựa, còn cắn vú nhay sưng tồ vồ, vậy mà tui có sao đâu, còn ông mạnh gì mà yếu xìu.
Tôi bực dữ nên quát ông ổng: Phải tui yếu vì tui nứng, đéo có cái lỗ nào đút nắc được, còn bà ỷ có cái lồn, cặp vú nên hành hạ tụi tui. Tưởng chị giận hung, nào dè chị cười toe toét: Cha nói dẻo queo, tụi tui nứng thì chơi chỗ nào, hổng lẽ lết cái lồn khơi khơi rồi đã hả. Tui chưa rầy la ông là may, ông còn chẻ hoe hỏi tình, hỏi tội tui.
Ngẫm nghĩ lại, tôi thấy chị nói đúng! Đàn ông mò phá mấy bà, để mình nứng họ nứng, nhưng mình còn đè họ ra chơi được, chớ họ lấy gì đè cho đỡ nực. Nên tôi hạ giọng ngọt ngào: Anh nói bậy cho anh xin lỗi, tại no mất ngon, giận mất khôn. Em cũng rõ đàn ông nứng cặc mà không giải quyết được, khí tồn lên não, nên điên điên khùng khùng, em đừng chấp. Lại đây anh nựng cái coi.
Chị vùng vằng rồi cũng khép nép sáp lại gần, nhắc chừng tôi mở đén lên, tôi nói: Mở chi để tối thui mò mới đã. Chị hích hích và rồi lại im. Tôi vói tay kéo chị ngả đùng vào lòng, con cu tôi đội lên làm chị muốn tá hỏa. Chị nhăn nhó: Chi đâu mà lúc nào cũng cứng ngắc, làm như dấu sẵn khúc mía ở trỏng suốt ngày. Tôi tửng tửng vẹt quần ra, con cu phừng phừng gật gù như chiếc bật. Tôi kéo tay chị nắm vô, chị giãy nảy la: Anh bịnh rồi, nóng như than đỏ, đừng đè đại mà bịnh chết luôn.
Tôi xăm xắp đính chánh: Bịnh gì đâu, thèm nên nó dzị, nắc một cái là hết liền. Chị càm ràm: Lúc nào cũng nắc, làm như trời sanh tụi tui ra chỉ để mấy ông nắc suốt ngày. Tôi trơ tráo: Không để nắc chắc để ủ mắm thúi hả? Chị đấm tôi ạch đụi, tôi vớ lấy hai tay nhốt kín chị vào người, chị sát rạt bên tôi. Hơi thở phì phào nóng bỏng, nghe nực dữ. Tôi cù nhây chọc ghẹo: Bà cũng nứng lên cơn, còn bày đặt nói bảnh. Chị chống chế: Tại khi không ông bỏ dzìa, tui sợ ông bịnh nên ghé thăm chừng, chớ nứng niếc gì đâu.
Tôi chẳng cãi tay đôi chi nữa mà chỉ leo lẻo: Tới đây thì ở lại đây, anh đéo một phát rồi bay ra về. Chị lẽo lự: Hổng đéo nắc gì hết, tui thấy ông mạnh là tui dzìa đây. Nói rồi chị đứng te te xõng lên, tôi giựt ngược, vít chị rớt xuống. Chị ầm ào chống cự, tôi cầm tóm vạt áo hăm: Bà đừng làm hung, tôi xé rách đừng trách. Chị sò liền, nhũn nhặn ngồi yên vị, than nho nhỏ: Ông mần gì như ăn cướp, ai hổng sợ. Thèm thì cũng từ tốn, có đâu chụp giựt như ma.
Tôi cười khè khè: Hổng chụp giựt để mấy bà xổng sao! Dụ khị được mấy bà khó giàn trời, để mấy bà dzọt, có nước ăn cám xú. Chị cũng cười, tôi lợi dụng bẹo lấy hàng nút bấm ở trước ngực dụ khị: Để anh dịu dàng cởi ra cho em mát. Chị nhấm nhứ mà cũng để yên. Tôi mở từng hột, nghe lép bép như bắp rang, chị đờ đẫn dần. Khi vạt áo đã mở toang, tôi lờ mờ nhận ra bóng cái yếm trắng nên rít xiết hai hàm răng lắp bắp: Đú họ, sao mà chưa chi đã thơm phức lên nè. Chị đáp chọn lỏn: Nịnh, nịnh, dẹp thứ nịnh bợ.
Tôi vồ ngay hai trái vú ép hửi đã điếu luôn. Cái yếm xục xịch đẩy hai bầu vú to ra, ép vào và tôi không cầm lòng chờ đợi nổi, đè ngấu nghiến chị ra, lật hất hai lớp ren giải thoát cho hai cái vú và quậy rần rần. Chị nhột líu lưỡi nên kêu the thé. Tôi cù bẹp hai bầu vú, mơn chỗ quầng trơn nhẵn lên và vê cho hai đầu vú vón thành cục. Chị ư a đánh nhịp, tôi hun tới tấp hết vú này sang vú khác, gôm cả hai thành một lọn và rúc mặt vào rỉa oạp oạp.
Chị cuốn tròn người lại, hai giò co thủ thế. Tôi vừa liếm, ngắt, vặt, bú, chà, nhay vừa la: Bỏ tay ra cho bú chút coi. Chịu khuỳnh hai cùi tay che che đậy đậy, tôi đè xấn chị ra, khóa bằng nguyên phần ngực và tấn phá ào ào. Chị giãy chừng nào thì tôi làm hung chừng đó, chị có vẻ bực, nhưng tôi hết dung tha. Tôi kẹp cứng từng bầu vú và ép tựa ép mỡ, chị đau mờ con mắt, phải thả lỏng ra. Tôi chà liếm hai cái núm, ừ ầm ra vẻ khoái trá.
Chị rít lên: Người đâu mà lạ, nhay cắn vú đau điếng. Hùng hục ai cũng sợ thì sướng nỗi gì nè. Tôi lụng bụng ăn trả: Sướng đéo cần, miễn hành được cặp vú thôi! Chị lắc đầu quầy quậy. Tôi mở hết nghề ra bật ngửa bật nghiêng chị cho chết. Chi thi đua đánh vật với tôi, tôi nhồm nhoàm sơi tất sạch sành sanh vú mớm của chị. Đợi khi chị mệt rã rời, tôi thách: Sao hông cản chống nữa đi. Chị nín thinh.
Tôi trì lột quần chị ra, chị cũng không còn sức cự nự. Tôi tuột xong rồi thì nắm cổ chưn chị banh rộng ra mà bú tắc tắc vào cái húm. Chị lật bên này, lộn bên kia, mớ lông và cái lồn vùi vùi nơi miệng tôi. Trong bóng tối, nghe tiếng thịt da kêu chách chách, chị quặn người chịu đựng. Tôi làm chị nhão nhào, phồng rộp cả lên thì nhẩn nha tôi mới bò lên nằm trên bụng chị hỏi ướm: Giờ mình đụ được chớ! Chí hất ra: Ông thích làm gì thì làm, tôi đếch cần nữa.
Tôi chẳng đôi co làm chi, vê đầu cu tròn tròn rồi ấn phập một nhát. Chị giựt tếu người lên, tôi xốc cái giò đâm vô ót ót. Chị lịm dần và tôi nhắp nắc Chị lơ đãng nằm im, nhưng chừng tôi chộp hai vú bóp măn và đâm lấy đâm để thì chị hết xà lơ xà bát. Tôi xàng kiểu gì, chị xàng theo kiểu đó. Tôi đâm xuống thì chị bíu lấy vai tôi mà nhón mông lên. Tôi nắc tanh banh, chị quíu thằn lằn, rên ông ổng: Ui, đã, sướng, nứng tổ sư.
Tôi đụ còn móc vú, nút lưỡi làm chị rối tung beng, hì hụp hòa cùng tôi tận hưởng. Tôi đụ dai nhách, chị hết còn phàn nàn, lo quặp hai giò vào sau lưng tôi mà nắc phụ theo. Có lúc chị như điên dại kêu nheo nhéo: Con bà nó, nắc mạnh vô coi, sướng chi mà sướng rần rần. Chị lính quính hối thiếu điều tôi tối tăm mày măt: Bóp vú, bóp vú, nắc nắc, nút lưỡi, cắn nhay đầu vú cho bật máu ra, đâm đâm chết tía nó đi, đồ nứng lồn. Tôi chát chúa cả hai tai, thi hành lệnh xoành xoạch mà không kịp.
Sau đó thì cả hai cùng nằm thở rốc, tui ngó chị, chị ngó tui, nhỏn nhoẻn cười duyên.