Phần 21
Đối với chị, tôi chẳng còn gì lạ lùng nữa, vậy mà khơi khơi tôi vẫn run. Được chị đồng ý cho phép rồi, nhưng tôi vẫn thấy bất chợt bị ngọn gió buốt đâu từ bắc cực tràn xuống. Tôi lập cập cuốn vạt áo chị lên, dùng hai tay vun đùn hai vú chị chặp vào một, tôi rúc mặt trốn vào giữa khe thăm thẳm ấy, song lại run bần bật. Đến nỗi chị phải cất tiếng hỏi: Sao dở hơi dở hướm như người ăn vụng vậy.
Tôi vơ vạt áo phủ kín đầu, mong tìm chút hơi ấm chế ngự cái rét từ trong ruột rét ra, tay lóng ngóng khều khào tựa mò cua bắt ốc. Chị nhỏn nhoẻn cười trêu: Chèn ơi, mò bóp và bú thiếu điều muốn rụng răng, mòn nướu mà còn bày đặt lên cơn rét. Thui đi cha, đừng bày đặt mà làm tui cười nôn ruột hết trọi.
Tôi cố giải thích cái sự vô duyên này mà hàm dưới cứng đơ, nói đớt đát như người ngọng nghịu. Chừng đó chị mới phát hoảng, nghĩ là tôi bịnh thiệt, vội xổ mền ra ủ tôi kín mít. Tôi bị trùm kín đầu, hơi người từ chị tỏa ra càng làm tôi ngây ngất, tôi ngửi rõ mùi thơm thơm lẫn mùi sữa béo béo và cả mùi đàn bà, con gái mà tôi không sao diễn tả đầy đủ.
Chị ôm tôi cứng ngắc, tôi thấy ấm ấm và hơi ngộp, nhưng không chịu hất mền ra. Tôi nghĩ chịu khó hầm hập mà tận tình được hưởng trọn vẹn thứ gì chị mang trong thân hình và da dẻ chị. Bây giờ thì tôi chẳng phải là chỉ hít mà còn trây trất lăn hai bầu vú vồn vập lên da mũi tôi khiến cho hai đầu vú chị chưa chi đã sưng xỉa lên như cọc lều.
Được cái chị mãn lo ủ ấp nên không để ý tôi đã vi phạm hiệp ước hòa bình. Tôi đang gây xáo trộn tứ tung, tôi mài, quết hai tảng vú chị như nắn cục mỡ sa bì bọp. Tôi còn lợi dụng sự bất đề phòng của chị mà đớp thay phiên hai đầu vú chị y hệt cá lòng tong rỉa.
Lâu rồi chị mới nhận ra, chị la tói lói: Cha nội giả đó để lợi dụng. Xin hít thui mà giờ liếm bú tùm lum. Chị định tốc mền ra, nhưng tôi đã kịp tan cơn rét, giữ chằn kín mít và xủi bất kể làm chị lụp chụp, loay hoay như mắc tóc, đạp lầy huầy cũng không khỏi. Tôi giựt bung các nút áo chị từ phia và giờ thì hết lôi, nút, lại xì xọp bóp nắn, thì nhau giữa các bàn tay và miệng.
Chị kêu inh ỏi: Sao tui bị hố hoài mà cũng dễ nghe. Cha đóng tuồng thiệt giỏi, lọ mọ, xin xỏ rồi lấn đất giành dân dần. Chừng té ngửa ra thì đồi núi, khe hẻm gì cha cũng phá quậy nát nhão. Tôi hổn hển nói lùng bùng trong mền: Sao bà khó khăn chi hổng hiểu. Tui chết lên chết xuống cũng vì bà, vậy mà bà còn ì xèo nhứ ra cho tui thẳng cẳng.
Chị thấy hớ nên im im, tôi lấn tới bằng cách thi nhau mút lôi và mằn vò hai vú chị nhão nhào như mớ bột. Chị làm nghiêm mắng mỏ: Tui biểu thui, phá dzị đủ rùi, còn để dành bữa khác, ông xóc chúng bèo nhèo thì còn hay ho gì để ham muốn nữa. Tôi nói để chị yên chí: Đừng lo, tui thích nó mềm mềm, chớ sượng ăn khiến răng cỏ trệu trạo hết.
Chị vốn đang sùng sùng mà cũng cười được. Chị rúm cả người lại, phần vì tôi nghịch nhột, phần thú vị với lối nói mờ ớ, cà chớn, mo phú cô lô ni an của tôi. Hai người lụp đụp trong cái mền, đạp vùng và chống trả, thiệt khôi hài và dị hợm tổ chảng. Thét rồi chị cũng yên, tôi bỗng thấy chị xuội lơ thì cũng từ tốn bớt.
Tôi dùng tay xoa nắn vò lăn hai bầu vú rồi thỉnh thoảng điểm bằng những cú nút giặm bên này bên nọ. Chị cố tỏ ra lãnh đạm, song cái miệng hỗn hào và bàn tay khỉ gió của tôi đời nào làm chị lơ là cho nổi. Tôi bóp xịt xịt là chị lắc lắc như chuông, đến khi tôi nút rột rột thì chị gồng lên tựa bị kiến cắn lưng vậy.
Tôi õng ẹo nói với chị: Chưa thấy trên đời này có ai mại hơi như bà. Miệng nạt thui mà tôi rúc thì cử chỉ lại như xúi nữa, nữa. Rồi sẵn trớn, tôi òn ỉ: Bộ tui nghịch để sướng mình ên sao, bà cũng chia phần ở trỏng, giận dỗi, cản ngăn chi cho mệt nhoài, hao tổn sức.
Chị hứ nghe mà ớn, nhưng vẫn thả lỏng người cho tôi phá phách lung tung. Tôi vặt, nhay, kéo đầu vú như vuốt kẹo kéo, dùng răng cứa cứa chỗ thịt mềm quanh núm làm chị xoăn tíu lại. Chị làm bộ nhăn nhó mà kèm những tiếng hít hà. Tôi giả tảng như không để ý mà chỉ lo xe xe mãi cho hai núm vú nở phình ra. Khi nhận rõ cả hai cứng xắt lại thì tôi lại lấy đầu lưỡi tha cho giãn ra lần.
Chị xộc xệch còn hơn người đánh vật, tấm mền hết đùn phồng lên lại ẹp xuống, có lúc tôi phải ghếch một đầu hé lên để thở vì ngộp dữ. Tôi lóp ngóp bú vọc não nề, chị càng mềm người ra vì lộn nhộn khắp chỗ. Đoán sự việc chín muồi, tôi vừa bú nghịch hai vú lại rình để lột nốt quần chị cho đủ cặp.
Tôi tăng cường chuốt hai đầu vú để chị nhỏng cao giò lên đạp xào xào trong không, lúc đó tôi nhanh tay cầm nơi lưng quần xuốt ra cái rẹt. Chị ú ớ thì đã xong rồi, tôi lấy góc mền quạt phạch phạch ý để chị thấy mát, nào dè chị lại cự: Ông làm như ở đó bụi bặm dữ lắm mà giũ phịch phịch nghe phát bực.
Tôi nói gọn ơ: Bụi bặm gì, chẳng qua muốn giở dòm coi bữa nay cua sò lớn tới đâu. Chị đập tôi huỳnh huỵch, miệng réo khào khào: Cho chừa tật nói bậy. Ai nhét cua sò ở trỏng mà đặt điều. Tôi vừa đỡ những cú đánh, vừa vỗ ì oạp vô giữa háng chị phản kháng: Hổng là cua thì là cái gì đây, đủ mai, đủ yếm lại có cả râu loe ngoe nè.
Chị càng giận nên đập lốp bốp, tôi giả đò kêu cứu: Bớ bà con, bả đập tui nè. Chi dường bị tôi chọc giận nên càng lấy gân đập mạnh. Tôi che đầu, che mặt và vùi vào cù ngoáy hai vú chị lia chia.
Chị mau mệt nên sức lơi dần, trong khi cả tay lẫn miệng tôi đang lùi xùi ngoạm phá vừa trên vừa dưới. Mười lần như một, cứ chạm vào vùng cấm là chị lăn đùng, ngã ngửa ra ngay. Chị rên rẩm vì chưa quen kiểu tôi bú nút chỗ háng chị, tôi giặm chừng nào thì chị điếng chừng đó, đến khi tôi nhẩn nha liếm láp thì chị buông xuôi.
Tôi trổ hết tài năng và nghệ thuật ra thì chị chỉ còn nước phơi giang hết hai giò để tôi nghịch. Tôi trau chuốt khảy, búng và la lết trong lẫn ngoài làm mu sưng mọng, lông dựng đứng và cái hột chạy lên chạy xuống coi bắt mắt. Tôi nút tỉ tê, chị nhứ hai tay giựt giựt và lăn tròn người, duy nhất một tiếng “á” gọn lỏn.
Tôi chà xủi cái vũng lầy một hồi thì chị kêu như sấm: Nứng rùi, nứng rùi, tuột dên, làm ơn lấy cây láp lắp vô cho ổ máy quay đi. Tôi lóp ngóp nghe tựa trống thúc quân dồn dập. Tôi làm lơ bú, liếm thêm và chuyện gì xảy ra chắc ai nấy đều rõ.