Phần 63
Thời gian thoắt cái đã đến cuối tháng mười.
Thời tiết dần trở lạnh, quần áo trên người cũng dần trở nên nặng nề hơn, mọi hoạt động có vẻ đều hơi vụng về.
Triệu Đường Diên lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng xác nhận rằng nguyện vọng của mình thực sự đã gửi đi và không thể sửa đổi được nữa, tâm trạng buồn bực nhiều ngày cuối cùng cũng được giải tỏa.
Quá trình đăng ký còn diễn ra suôn sẻ đến mức khiến cô ngạc nhiên, bởi vì không có trở ngại nào cả.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện, tiếp theo chỉ cần ôn tập thật tốt và chờ tới kỳ thi.
Còn về phần Chu Trầm, cô lại lấy cái cớ sắp đến kỳ thi để hoàn toàn được ở trong ký túc xá của trường, không chạy tới Lan Đình hoặc Quan Di nữa. Thỉnh thoảng Chu Trầm cũng sẽ tới đón cô đi ăn một bữa cơm sau đó lại đưa cô về, nhưng cũng không làm bất cứ điều gì.
Bầu không khí giữa hai người tạm thời yên bình.
Lại là một ngày thứ sáu khác.
Mấy ngày trước Chu Trầm vốn định dẫn Triệu Đường Diên đi ăn đồ ăn Nhật nhưng lại bị từ chối vì chán ăn, hôm nay anh cố ý yêu cầu tài xế chạy một chuyến rồi đưa Triệu Đường Diên từ trường đến công ty.
Triệu Đường Diên không thích đến công ty của anh vì vậy anh đã tan làm sớm và đợi cô ở bãi đậu xe của công ty.
Sau khi cô đến, Chu Trầm tự mình lái xe chở cô đến một nhà hàng gần đó.
Ánh mắt của cô hoàn toàn là mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Cả hai đều cho rằng đó là do thời gian gần đây áp lực học hành quá lớn.
Để tăng thêm cảm giác ngon miệng cho cô, Chu Trầm đặc biệt hỏi thư ký của mình trước khi chọn nhà hàng bình dân này và gọi các món đặc sản trong nhà hàng của họ: Thịt heo chua ngọt kho dứa.
Đồ chua ngọt vừa miệng chắc là có thể khiến Triệu Đường Diên ăn nhiều cơm hơn.
Trong lúc chờ thức ăn mang lên, người phục vụ đã rót một ly nước chanh cho cô, Triệu Đường Diên trước kia cũng không thích uống nó nhưng hôm nay lại uống rất nhiều, lúc người phục vụ đi qua đã thấy cốc của cô cạn sạch, lại thay cô rót đầy một cốc khác.
Mãi cho đến khi người phục vụ rót đến cốc thứ ba, cô mới cảm thấy hơi ngượng ngùng nên không dám uống nữa.
Chu Trầm nhìn thấy phản ứng của cô, lại thêm vào thực đơn một phần nước ô mai.
Nước ô mai màu đỏ tím trộn lẫn với đá viên hình cầu, hương vị chua ngọt lan tỏa khắp miệng khiến Triệu Đường Diên cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lông mày của Chu Trầm cũng dần dần giãn ra, sau đó múc một bát canh sườn heo hớt bớt dầu phía trên rồi đặt trước mặt cô, lại giống như vô tình hỏi thăm: “Nhà trường mở đăng ký thi nghiên cứu sinh rồi sao?”
Tay Triệu Đường Diên vừa nhấc thìa lên, nghe được câu hỏi của anh động tác liền dừng lại, chiếc thìa sứ màu trắng rơi vào trong bát canh, làm nước canh màu trắng đục văng tung tóe.
Cô nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng lại dâng lên sự cảnh giác, vì muốn che giấu nên cô uống một ngụm canh rồi nói qua loa: “Vâng.”
Chu Trầm rất bình tĩnh nhìn một loạt hành động muốn che đậy của cô, thản nhiên hỏi: “Đăng ký ở đâu?”
Trong lòng Triệu Đường Diên căng thẳng, theo bản năng nói: “Ở trường học của em.”
Lời nói ra khỏi miệng cô mới bắt đầu thấy hối hận, cảm giác lừa gạt người khác không hay ho lắm, trên đời này không có lời nói dối nào vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần.
Huống hồ chờ đến khi có kết quả, Chu Trầm chắc chắn sẽ biết bị cô lừa.
Nhưng Triệu Đường Diên không muốn nói cũng không dám nói cho anh biết mình báo cáo ở Trường Cao đẳng Sư Phạm Bắc Kinh, cô thật vất vả mới giấu được đến khi hết hạn đăng ký, cô sợ Chu Trầm thật sự có năng lực sau khi đăng ký xong vẫn có thể thay đổi nguyện vọng của cô.
Bởi vì không tin lời hứa của Chu Trầm, cô chưa bao giờ thật sự buông tha cho lý trí của chính mình.
Nếu đã lỡ nói dối rồi, Triệu Đường Diên chỉ có thể tương kế tựu kế.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Trầm, đương nhiên cũng không thấy mặt mày anh đột nhiên trầm xuống.
Nhưng Chu Trầm cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Món ăn lần lượt được bày lên, món ăn Quảng Đông có màu sắc tươi sáng cộng thêm Chu Trầm gọi phần lớn đều là món chua ngọt, rất hiếm khi Triệu Đường Diên ngon miệng đến ăn hết một bát cơm.
Ngoài ra còn có một phần nhỏ bơ dứa sau bữa ăn.
Triệu Đường Diên rất thích ăn món bơ ngọt tráng miệng này, bình thường cô cũng không kỵ với bơ nhưng lại không ngờ bơ vừa mới vào miệng trong dạ dày lại sinh ra cảm giác buồn nôn.
Phản ứng lần này mãnh liệt hơn những lần trước, cô che miệng uống một ngụm lớn nước ô mai để kìm nén cảm giác buồn nôn.
Chu Trầm nhíu mày nhìn cô: “Không thoải mái sao?”
Triệu Đường Diên nhẹ nhàng lắc đầu, trong dạ dày còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, vừa nói: “Không sao đâu, mấy ngày nay dạ dày của em không tốt lắm, có thể không ăn được những thứ dầu mỡ này.”
Cô vừa nói xong thì người dì có khuôn mặt hiền hòa ngồi ở bàn bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng, vừa rồi bà ấy đã quan sát bàn của bọn họ rất lâu rồi.
Người dì này là dân địa phương, giọng nói đặc sệt tiếng Thượng Hải: “Ôi, cô bé à, đang có em bé thì không thể uống những thức uống lạnh này nữa!”
Triệu Đường Diên và Chu Trầm đều sửng sốt, sau khi ngẩn người, bọn họ đồng thời nhớ tới lần sinh nhật của Chu Trầm, cả hai đều hơi điên cuồng.
Nhưng Triệu Đường Diên lại cảm thấy không thể nào, từ khi cô đi theo Chu Trầm, mỗi ngày đều uống Yasmin để phòng ngừa hai người quên đeo bao cao su mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa chuyện này Chu Trầm cũng biết.
Sao lại có thể mang thai được?
Cô không muốn tin nhưng gần đây phản ứng của cơ thể cô dường như đang chứng minh điều đó.
Sắc mặt cô trắng bệch, không biết làm sao ngơ ngác nhìn Chu Trầm.
Chu Trầm phản ứng nhanh hơn cô, lập tức cầm lấy áo khoác mà hai người đã cởi ra trước khi ăn cơm, cảm ơn người dì tốt bụng đã nhắc nhở họ, sau đó nắm tay Triệu Đường Diên cẩn thận dẫn cô rời khỏi nhà hàng.
Xe đậu trong bãi đậu xe và cách nhà hàng một đoạn.
Tới cửa nhà hàng, Chu Trầm mặc áo khoác cho Triệu Đường Diên và bao bọc cô thật kỹ, vẻ mặt nghiêm túc: “Ở đây chờ anh, anh đi lái xe tới đây.”
Lúc anh xoay người, Triệu Đường Diên nắm lấy cổ tay anh.
“Chúng ta… Đi đâu vậy?” Cô cố ý hỏi.
“Bệnh viện.” Chu Trầm nói.
Sắc mặt Triệu Đường Diên còn tái nhợt hơn vừa rồi, nắm tay Chu Trầm không buông và vô thức nói: “Không cần đi… Mỗi ngày em đều uống thuốc tránh thai mà, chắc chắn sẽ không mang thai.”
Câu này không giống như nói cho anh nghe mà là giống như an ủi bản thân cô.
Chu Trầm im lặng nhìn cô, nhìn thấy sự hoang mang và luống cuống không thể giấu được trên khuôn mặt cô.
Tạm thời anh cũng không nói gì.
Tuy rằng anh có vẻ bình tĩnh hơn Triệu Đường Diên nhưng thật ra anh cũng rất sợ hãi, thực ra còn có chút vui vẻ.
Anh là người rất kiên nhẫn nhưng lúc này lại rất nóng lòng muốn dẫn Triệu Đường Diên đến bệnh viện để xác nhận lần cuối.
Trong suy nghĩ anh hy vọng đó là sự thật và cũng âm thầm mong đợi.
Từ trước đến nay anh luôn đem tất cả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay và cũng sắp xếp đâu vào đấy, nhưng lúc này anh lại đang mong đợi sự thay đổi này xảy ra.
Nhưng Triệu Đường Diên lại không giống vậy.
Tất cả sự bối rối mà cô thể hiện đã chứng tỏ rằng cô không muốn chuyện này xảy ra.
Chu Trầm nhìn bộ dáng của cô, trong lòng giống như bị tảng đá đập vào, đau đớn âm ỉ và có những cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
Anh tự an ủi mình rằng cô còn trẻ nên chỉ đang sợ hãi mà thôi.
Anh rõ ràng lồng ngực chấn động, lại thở dài, tiến lên ôm cô vào lòng và sờ đầu cô nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện trước xem sao, mọi chuyện cứ giao cho anh, được không?”
Triệu Đường Diên không lên tiếng.
Bầu không khí im lặng vẫn duy trì đến bệnh viện.
Xe dừng lại trong bãi đậu xe của bệnh viện, nhưng hai tay Triệu Đường Diên vẫn nắm chặt dây an toàn, chậm chạp không muốn cởi ra.
Chu Trầm nhìn cô và mím môi.
Đang định nói thì lại nghe cô nói: “Chu Trầm.”
Giọng điệu của cô nghiêm túc và bình tĩnh hơn trước, nghe thấy vậy Chu Trầm nhíu mày, tim đập mạnh.
“Nếu như…” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ý em nói là nếu như em thật sự có thai, anh cũng không cần phải lo lắng, em sẽ phá bỏ nó và sẽ không gây rắc rối cho anh đâu.”
Bầu không khí trong xe lập tức giảm xuống gần như đóng băng.
Triệu Đường Diên im lặng nhìn anh.
Thời tiết tháng mười rất lạnh lẽo, lúc bình minh thậm chí có thể nhìn thấy một chút sương giá trên cửa sổ thủy tinh, nhưng đáy mắt Chu Trầm rõ ràng bốc lên ngọn lửa bừng bừng, giương nanh múa vuốt như muốn nuốt chửng cả người Triệu Đường Diên, khiến cho những lời vừa nói ra miệng của cô bị cháy thành tro.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-gai-ban-hoa.html
Chu Trầm chưa từng nghĩ đến việc để Triệu Đường Diên mang thai vào lúc này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, anh cũng không nỡ bỏ đứa bé.
Thậm chí, anh đã nảy sinh tình cảm với sinh linh bé bỏng chưa chào đời này. Chỉ cần nghĩ trong tương lai sẽ có một bé con có khuôn mặt giống như Triệu Đường Diên nắm tay, gọi anh là “Ba ba”, tim của anh đã mềm nhũn rồi.
Đó là người phụ nữ anh yêu, trong bụng cô còn có huyết mạch của hai người.
Anh biết rằng Triệu Đường Diên còn nhỏ, biết cô còn muốn đi học, biết cô sẽ bối rối và hoảng sợ. Trên đoạn đường ngắn ngủi từ nhà hàng đến bệnh viện, trong đầu anh đã nghĩ ra vô số phương án để làm cho Triệu Đường Diên yên tâm, để cho cô có thể tiếp tục đi học, đi làm việc mà mình thích… Anh sẽ thay cô sắp xếp tất cả, kể cả đứa bé nằm ngoài kế hoạch này.
Anh sẽ để đứa bé nằm trong kế hoạch tương lai của hai người.
Cuộc sống mà cô muốn, anh đều có thể vì cô mà sắp xếp.
Nhưng mà Chu Trầm không ngờ rằng, Triệu Đường Diên lại có thể quả quyết nói cô muốn phá thai.
Những gì cô nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng lại như một con dao từng nhát từng khoét sâu trái tim anh.
Cô thực sự không có chút tình cảm nào với anh cả.
Chu Trầm cắn thật chặt răng hàm, anh không nói gì, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà bốc lên lửa giận.
Hơi nước trong màn đêm dường như ngưng tụ lại vào lúc này, tạo thành những gờ băng sắc nhọn, chia cắt hai thế giới vốn dĩ đã khác nhau ngày càng xa.
Triệu Đường Diên cố ý.
Cô sợ rằng việc này sẽ phá vỡ kế hoạch của mình, sợ hẹn ước nửa năm kia đến rồi nhưng Chu Trầm cũng không chịu buông tay.
Cô lại càng sợ rằng bản thân đã cố gắng hết sức để thoát ra vực sâu thăm thẳm, nhưng rồi sẽ lại vô tình rơi vào một tấm lưới khác.
Cho dù là chiếc võng mềm mại và ngọt ngào, hoàn toàn bao bọc cô trong đó, cô cũng thiếu chút nữa sa vào.
Mỗi khi cô ở trên bờ vực của sự sụp đổ, cô lại lấy lại lý trí.
Không có gì là tồn tại mãi mãi, cô nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác.
Chỉ cô mới có thể làm chủ bản thân, cũng chưa bao giờ từng hy vọng gửi gắm mình cho bất cứ ai.
Ngay cả khi cô rõ ràng cảm nhận được, Chu Trầm đã yêu cô.
Nhưng liệu tình yêu này có thể kéo dài được bao lâu? Liệu hai tâm hồn hoàn toàn khác nhau, lớn lên ở hai thế giới khác nhau có thể hoàn toàn hòa hợp không?
Cô không dám đánh cược.
Ham muốn không được thỏa mãn khiến người ta đau khổ, chỉ cần bạn không tham lam thì bạn sẽ không khổ sở khi mất đi.