Phần 32
Ba ngày sau khi kết thúc danh sách du học, lòng Triệu Đường Diên yên tâm một chút, mấy ngày này cô không đi tìm Chu Trầm mà Chu Trầm cũng không có động tĩnh gì, xem ra là không biết chuyện cô báo danh tham gia nghiên cứu sinh.
Lại qua ba ngày, khi gần hết tháng chín thì danh sách xuất ngoại của trường cũng công bố, quả nhiên là không có tên Triệu Đường Diên. Triệu Đường Diên cảm thấy theo mạch suy nghĩ bình thường thì cô hắn là nên đi tìm Chu Trầm náo loạn, tránh cho anh cảm thấy cô bình tĩnh quá mà nổi lên lòng nghi ngờ.
Cô chưa trở lại Lan Đình, cũng không đi Chu thị mà trực tiếp đến Quan Di. Nhân viên làm việc ở Quan Di đều biết cô, không chỉ không ngăn cản mà còn dẫn cô lên tầng cao nhất.
Mà bên Chu Trầm lập tức có người báo với anh rằng Triệu tiểu thư đang đợi anh ở Quan Di.
Trong lòng Chu Trầm khoái trá, vung tay lên đuổi cấp dưới về trước giờ tan làm còn mình thì chạy đi tìm Triệu Đường Diên.
Trên đường đi ngang qua Ruby, anh nhớ lần trước Triệu Đường Diên nói bánh gatô nơi này ăn ngon, tuy rằng anh cảm thấy không có gì đặc biệt nhưng vẫn bảo tài xế dừng xe đi mua một cái bánh.
Triệu Đường Diên thích ăn đồ ngọt, đợi lát nữa cầm bánh gatô dỗ dành cô có thể sẽ không tức giận như vậy nữa, chẳng qua Chu Trầm cũng không nắm chắc, dù sao trực tiếp bảo người chặn danh sách xuất ngoại cô hắn là rất tức giận, nhất định phải cùng anh ầm ĩ một hồi. Thế nhưng kết cục đã định, không có gì thay đổi được nữa, cứ để cô khóc náo một tí vậy, chí ít Chu Trầm thấy tâm tình của mình không tệ.
Lúc anh trở về Triệu Đường Diên đang ngồi trên sofa ở phòng khách đưa lưng về phía cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Một tuần không thấy dường như cô lại gầy đi, cô mặc một bộ áo đơn đan len màu vàng nhạt, nhìn bóng lưng có chút mỏng manh gầy yếu.
Chu Trầm biết cô đang tức giận nhưng lại vờ như cái gì cũng không biết, cầm theo bánh gatô đi tới, trong giọng khó nén được sung sướng: “Hôm nay thứ hai không phải ở trường sao? Tại sao lại tới?”
Anh thấy Triệu Dường Diên lạnh mặt không lên tiếng trả lời.
Đặt bánh gato xinh xắn trước mặt cô, Chu Trầm ôm eo cô, “Làm sao vậy? Không vui?”
Cơ thể bị Triệu Đường Diên đẩy ra, cô đứng lên rời xa phạm vi cử động tay chân của anh, giống như là chán ghét anh đụng vào.
“Chuyện em không thể xuất ngoại là do anh làm?” Cô lạnh mặt từ trên cao nhìn xuống anh.
Chu Trầm vẫn không có cảm giác khẩn trương gì như cũ, thần thái tự nhiên tựa như là chuyện này không phải anh làm, cũng không có cảm giác áy náy gì cả.
Hai người đều là diễn viên trời sinh, một người sắc mặt ung dung tự nhiên, một người giống như là thật sự vì không thể du học mà sắc mặt không vui.
Đối mặt với chất vấn của cô Chu Trầm từ chối cho ý kiến mà chỉ nói: “Ở lại thành phố Thượng Hải không tốt sao? Nơi này làm cái gì cũng thuận tiện.”
“Thuận tiện cái gì? Thuận tiện anh ngủ với em?”
Sắc mặt Chu Trầm khẽ đổi, mùa lá rụng cuối tháng tư mà lời cô nói lại giống như mang theo sương giá của tháng mười hai đâm vào tai anh.
Anh không thích thái độ bẽ bàng đó của cô.
“Triệu Đường Diên.” Anh khẽ cảnh cáo.
“Em nói sai sao? Anh không cho em xuất ngoại ngoài muốn ngủ với em còn có nguyên nhân nào khác sao?” Cô giận giữ nhìn anh.
Giọng Chu Trầm theo ánh mắt lạnh dần: “Theo ý của em anh làm nhiều như vậy chỉ vì muốn ngủ với em?”
“Không phải vậy sao?” Triệu Đường Diên nghẹn ngào hỏi lại anh, “Lẽ nào anh muốn nói vì yêu, vì luyến tiếc em mà không muốn em rời đi sao?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Triệu Đường Diên nói xong câu đó liền không nói nữa, Chu Trầm cũng không nói chuyện.
Đương nhiên Triệu Đường Diên chỉ là vì giận anh cũng thuận tiện thăm dò một chút thái độ của anh đối với cô, nếu quả thật chỉ đem cô xem như tình nhân, vậy tại sao anh lại không chịu buông ra như vậy? Thế nhưng cô cũng không tin là Chu Trầm thật sự thích cô, hai người từ sinh hoạt chênh lệch đến tuổi tác cũng chênh lệch, không có chỗ nào phù hợp.
Đây chính là phần Triệu Đường Diên rõ ràng, tỉnh táo tự biết chính mình cùng thế giới của mình. Cô cùng Chu Trầm không phải người cùng một thế giới, cô có leo cao tới đâu cũng không thể có cuộc sống giống như anh.
Từ đầu đến cuối Triệu Đường Diên cũng là vì tiền của anh, đoán chừng Chu Trầm là vì ham muốn tuổi cô còn trẻ và cảm giác kích thích khi bao nuôi nữ sinh viên. Trừ cái đó ra, hai người lại không có chỗ nào có thể hấp dẫn lẫn nhau, chí ít thì Triệu Đường Diên cho là như vậy.
Không thể hấp dẫn lẫn nhau thì làm sao có tình yêu đây?