Phần 26
Thức ăn lần lượt được mang lên, xếp thành một vòng rực rỡ đủ loại, Trương Dung Cảnh thấy một bàn món ăn Thượng Hải thì lại có chút hoài niệm.
“Lâu lắm rồi tôi mới được ăn món *cá trạng nguyên sốt trắng này, mặc dù ở thủ đô cũng có nhưng tôi luôn cảm thấy không phải cái vị này.” Bà cảm thán.
*白汁 鳜鱼: Cá trạng nguyên sốt trắng hay cá rô Trung Quốc sốt trắng.
Từ Tòng Khanh cười bà: “Ai bảo bà không trở về thường xuyên một chút, cách đây cũng không xa, lại còn có thằng nhóc nhà bà ở đây nữa.”
Trương Dung Cảnh thở dài, “Nói đến thằng nhóc kia lại thấy đau đầu, cũng bởi vì tôi lâu lắm rồi không trở về, nên nó đã hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa có đối tượng để kết hôn.”
Từ Tòng Khanh nghe vậy, lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ mình mang theo bên cạnh liền hiểu ra.
Ông cười khuyên nhủ: “Con cháu tự có phúc của con cháu, Tiểu Chu lại ưu tú như vậy, cần gì bà phải bận tâm lo nghĩ đến việc yêu đương của nó!”
Hai vị giáo sư nói từ chuyện học thuật lại sang chuyện gia đình khiến Triệu Đường Diên và Lục Nhiên ngồi bên cạnh không chen vào nói được một câu.
Lục Nhiên ngược lại khá thoải mái, hoàn cảnh gia đình bồi dưỡng và kinh nghiệm sống ở nước ngoài nhiều năm giúp cho cô có thể hòa hợp được trong những dịp như thế này. Cô ấy nhìn vào túi canh màu vàng trước mặt và nói với Triệu Đường Diên: “Canh của thành phố Thượng Hải các cô và thủ đô không giống nhau, canh ở đây có vị tươi ngon hơn.”
Triệu Đường Diên sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp: “Vậy cô nên nếm thử món *Phù Dung Đấu này, bây giờ đang vào mùa, mùi vị rất ngon.”
*芙蓉蟹斗: Phù dung đấu (tên tiếng anh: Lotus crab bucket).
Lục Nhiên nghe lời cô nếm thử, mùi vị quả thực rất ngon. Ăn uống là một trong những sở thích của cô, vì vậy… chẳng mấy chốc mà cô ấy đã có thiện cảm với Triệu Đường Diên.
“Cô cũng học Hán ngữ sao?” Lục Nhiên muốn kết giao với cô gái này nên liền tìm đề tài nói chuyện để thân thiết hơn.
Triệu Đường Diên nghe cô hỏi như vậy nên cho rằng cô cũng vậy, nhìn về phía cô ấy gật đầu.
“Ai, vậy hôm nay chỉ có mỗi tôi là người bình thường, tôi học số học.”
Triệu Đường Diên có chút kinh ngạc, bởi vì khí chất của Lục Nhiên không giống với người sẽ học số học.
Lục Nhiên thu hết vẻ kinh ngạc của cô vào trong mắt, cười nói: “Không nhìn ra à?”.
Sau khi nói mấy câu, Triệu Đường Diên bất giác thả lỏng một chút, ý của Lục Nhiên là muốn kết giao, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn trước. Sau khi bữa ăn kết thúc, Lục Nhiên thậm chí còn để lại Wechat và nói rằng tháng mười muốn tìm cô để cùng ăn một bữa thật lớn.
Tính cách của Lục Nhiên rất tốt, Triệu Đường Diên và cô ấy ở cùng một chỗ rất vui vẻ nên cũng sẵn sàng đồng ý.
Cô và giáo sư Từ cùng tiễn người ra khỏi sân, sắc trời đã tối dần, lúc Triệu Đường Diên vừa muốn gọi xe cho hai người thì bị Trương Dung Cảnh cản lại.
“Không cần, con cô sẽ đến đón.” Bà cười nói.
“Tiểu Chu?” Từ Tòng Khanh có chút kinh ngạc: “Tại sao không gọi thằng bé đến đây?”
“Thằng nhóc này còn bận hơn cả tôi, muốn gọi nó đến đón tôi, còn phải hẹn trước đấy.” Trương Dung Cảnh bất đắc dĩ nói.
Từ Tòng Khanh cười cười, ông chợt nghĩ đến cái gì, lại nhìn về phía Triệu Đường Diên, “Con trai của giáo sư Trương ấy à, ở trường chúng ta chính là…”
Chưa kịp dứt lời, một chiếc xe ô tô đã chạy tới trên đường nhựa, chiếc Bentley màu đen khiêm tốn và sang trọng từ từ dừng lại trước mặt họ.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-gai-ban-hoa.html
Qua màn đêm tối, Triệu Đường Diên nhìn thấy Chu Trầm từ trên xe bước xuống, ánh mắt bọn họ chạm vào nhau trong không trung.
Triệu Đường Diên thì sững sờ nhưng ánh mắt của Chu Trầm lại vô cùng bình tĩnh không chút ngạc nhiên, như thể anh đã đoán trước được là cô ở đây. Anh nhìn cô đầy thâm tình rồi rất nhanh rời mắt đi chỗ khác.
“Chú Từ.” Chu Trầm lướt qua Triệu Đường Diên để chào Từ Tòng Khanh.
Chẳng có ai phát hiện ra là giữa hai người này có gì đó không đúng. Triệu Đường Diên cũng chỉ thấy hơi giật mình rồi rất nhanh lại lấy được vẻ mặt tự nhiên.
Chu Trầm không tỏ thái độ gì nên cô sẽ càng không nói toạc ra.
Mặc dù cô không ngu ngốc đến mức đi rêu rao khắp nơi về mối quan hệ này nhưng cũng không nên suy tính bịa đặt để giấu giếm. Lúc đầu khi cô lựa chọn con đường này thì cũng đã nghĩ đến hậu quả sau này cùng những chỉ trích nên cô hoàn toàn không hối hận. Đối với cô, quan trọng nhất chỉ là làm sao để sinh tồn được, làm sao có chuyện việc gì cũng thuận lợi như ý được chứ.
Điều duy nhất khiến cô thấy bất ngờ đó là Chu Trầm và giáo sư Trương lại là hai mẹ con. Xem ra những mối quan hệ mà giáo sư Từ đã lôi kéo về cho cô sau này sẽ không còn mấy tác dụng nữa. Đối với Chu Trầm và những mạng lưới quan hệ xung quanh anh, Triệu Đường Diên đương nhiên chuẩn bị về sau sẽ tránh thật xa.
Cô đứng sang một bên giả vờ yên lặng, nhìn Chu Trầm và thầy Từ hỏi han nhau cùng với giáo sư Trương vô tình hay cố ý kéo gần mối quan hệ của Lục Nhiên với anh hơn.
Chu Trầm hoàn toàn không né tránh, ngược lại còn thể hiện rất ôn nhu ân cần nên Trương Dung Cảnh nghĩ là hai đứa này có triển vọng.
Triệu Đường Diên đứng bên cạnh nhìn thấy thế trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì, ngược lại còn thấy hai người họ khá xứng đôi. Hai bên gia đình tán thành, điều kiện hai nhà cũng ngang nhau với cả nghe nói còn là thanh mai trúc mã.
Triệu Đường Diên cũng khó mà thấy có chút gì áy náy với Lục Nhiên vì dù sao cô cũng từng là người tình của Chu Trầm hai năm. Nếu như Chu Trầm và Lục Nhiên thật sự thành đôi thì chuyện chăn gối của Chu Trầm vẫn là điều là một nữ sinh bình thường đều không chấp nhận nổi.
Nhưng đó là việc Chu Trầm nên giải quyết rồi nên Triệu Đường Diên cảm thấy không cần phải tự thấy lo lắng. Đợi đến khi anh kết hôn rồi, Triệu Đường Diên cho là bản thân sẽ hưởng thụ cuộc sống độc thân ở phương Bắc xa xôi.
Đến lúc Chu Trầm đã dẫn Trương Dung Cảnh và Lục Nhiên rời đi rồi thì Triệu Đường Diên và anh cũng chẳng có giao lưu gì.
Mãi khi chiếc xe Bentley đen đã dần dần đi xa rồi thì nỗi lo lắng trong lòng Triệu Đường Diên mới từ từ buông xuống.
Trương Dung Cảnh có ý tác hợp cho mối hôn sự của con trai và Lục Nhiên. Trên đường về luôn tìm chủ đề nói chuyện cho bọn họ. Lục Nhiên còn biết lễ phép nói chuyện với bà còn Chu Trầm thì lại đối ngược hoàn toàn với vẻ ôn nhu lúc nãy, lạnh nhạt đáp lời câu được câu chăng.
Anh như kiểu vô tình dẫn câu chuyện sang một chủ đề khác: “Tối nay mẹ ăn cơm có ngon không?”
Trương Dung Cảnh tưởng là con trai đang quan tâm mình, cất giọng đầy xúc động: “Con đừng nói, nhà hàng mà Tòng Khanh chọn đó thực sự ngon, cua còn tươi hơn của chỗ chúng ta.”
“Vẫn là chú Từ hiểu rõ khẩu vị của mẹ, nếu mẹ thích thì lần sau con lại dẫn mẹ đi.” Chu Trầm ngừng lại một chút nói rất tự nhiên: “À đúng rồi, sao hôm nay lại có thêm một cô gái khác thế ạ? Học trò của chú Từ à?”
Trương Dung Cảnh biết người con trai nói đến là Triệu Đường Diên, liền nói: “Là học trò cưng của giáo sư Từ của các con, sao vậy, lúc trước con ở Thượng Hải thầy chưa dẫn con đến gặp à?”
“Có thể là gặp qua rồi nhưng không nhớ rõ nữa.”
“Chú Từ của con biết mẹ đến nên dĩ nhiên là dẫn theo cô gái này đến, ông ấy là muốn lót đường cho học trò cưng đây mà!”
“Học trò mà chú Từ nhìn trúng thì chắc chắn là ưu tú rồi.” Trong lời nói của Chu Trầm còn có chút tự hào, nhưng người trong xe không có ai hiểu được cả.
“Nhìn khá được, mẹ vừa nãy cũng đào góc tường người ta, muốn cô bé đó đến Bắc Đại học lên tiến sĩ.” Trương Dung Cảnh cũng thích người tài. Bà cũng thấy hơi tiếc về việc Triệu Đường Diên không làm học trò của bà: “Đáng tiếc là người ta đã quyết định ra nước ngoài rồi, khiến chú Từ của con vui lắm…”
Trên con đường bằng phẳng phía trước, chiếc xe bất ngờ đi vào một khúc cua nhỏ, nhưng mức độ rất nhỏ nên Trương Dung Cảnh và Lục Nhiên đều không nhận ra.
“Ra nước ngoài? Quyết định rồi?” Giọng Chu Trầm có chút thất thần.
Anh dựa vào ghế sau nên Trương Dung Cảnh không thể thấy được sắc mặt buồn rầu của con trai bà.
“Đúng vậy, đến thư giới thiệu Tòng Khanh cũng viết xong cho cô ấy rồi…” Bà đang nói chợt dùng lại, nhận ra có gì đó không đúng lắm, “Từ lúc nào mà con lại quan tâm đến chuyện này vậy?”
Chu Trầm cười nhạt một tiếng: “Không có gì, tiện miệng thì hỏi thế. Dù gì cũng là sinh viên của Đại học sư phạm Thượng Hải, mặc dù bọn con chỉ cần bỏ tiền ra nhưng cũng nên quan tâm chút.”
Trương Dung Cảnh không nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời nói của con, rồi lại kéo Lục Nhiên nói chuyện, cũng không đáp lại lời Chu Trầm nữa.
Chu Trầm đưa Trương Dung Cảnh và Lục Nhiên vào một căn nhà lớn, hiện đại trong một sảnh trống khá rộng, nhìn rất xa hoa. Khi Trương Dung Cảnh đến Thượng Hải hầu như đều ở đây. Căn nhà đã được người giúp việc quét dọn sạch sẽ trước rồi, vì thế những đồ dùng hàng ngày đều đã đầy đủ mọi thứ.
“Tối nay con không ở đây à?” Trương Dung Cảnh nhìn thấy con trai nhấc chân muốn đi nên hỏi.
“Công ty vẫn còn việc, con đi về trước, có thời gian rảnh con lại đến thăm mẹ.”
Trương Dung Cảnh đương nhiên không vui, nhưng cũng cũng không hỏi nhiều nữa. Bà không phải là một bà mẹ cố chấp.
“Con đi đi, đi đi, sớm xong việc rồi về đây. Người từ thủ đô xa xôi đến đây, đừng khiến người ta phải mất hứng.”
Bà nói xong câu này thì Chu Trầm mới nhìn thẳng vào Lục Nhiên.
Con bé mập mập ngày trước gầy đi nhiều rồi, không còn giống với hồi bé nữa. Nhưng dù như thế thì cũng chẳng có gì đáng để anh nhìn nhiều.
Mà Lục Nhiên tối nay cũng chỉ vì phép lịch sự nên mới nói với anh vài câu. Đối với vụ làm mối do người lớn thúc đẩy này, dù cô ấy không phản đối nhưng cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Đồng ý đến Thượng Hải chỉ đơn giản là vì đến ăn uống. Các dãy cửa lớn của Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải tươi ngon nhiều thịt nên cô ấy không muốn bỏ lỡ. Hơn nữa còn được ăn miễn phí, vậy nên không thể nào không đến.
Lại nói thêm, ấn tượng của cô ấy đối với Chu Trầm không mấy tốt đẹp. Mặc dù Chu Trầm của hiện tại nhìn như một quý ông chững chạc, nhưng lúc nhỏ có thể nói là cực kỳ tầm thường, xấu xa lại còn kiêu ngạo.
Nguyên cớ là bởi vì năm Lục Nhiên tám tuổi có mua một con cá Đa Bảo. Hồi đó cô ấy vẫn còn lười ăn. Sáng sớm được cô giúp việc dẫn đến chợ bán thức ăn, cô đã thấy con vật tròn tròn dẹt dẹt nằm trong chậu nước chật hẹp, dáng vẻ thoi thóp thật thê thảm nên cô có chút thương hại.
Lục Nhiên khờ dại cho rằng con cá đó là vì bị người ta bắt mới không vui nên muốn chết đi, liền mua nó về chuẩn bị thả ở hồ cảnh trong đại viện. Cô vừa mới thả con cá đi thì đã bị Chu Trầm dẫn theo đồng bọn vớt lên rồi nướng, lại còn vừa ăn vừa chê bai cá trong hồ đó ít quá không đủ ăn.
Cô vừa mới phóng sinh không lâu đã kinh sợ nhìn thấy hàng loạt những hành động của Chu Trầm. Mãi đến khi bọn họ ăn xong rồi cô mới kịp phản ứng liền ngay lập tức nhìn cái xương đầu cá mà gào khóc to một trận, dẫn đến cả những người lớn trong viện cũng biết.
Chu Trầm vừa mới biết con cá Đa Bảo đấy là được con bé của nhà họ Lục thả vào hồ cá cảnh đấy, không những không thấy áy náy mà còn cười chế giễu cô ấy không bình thường lại đi thả cá biển vào hồ nước ngọt để nuôi nên cậu ta nướng cá ăn hết chính là giúp nâng cao ý nghĩa sinh mạng của con cá này.
Chu Trầm không chỉ nướng cá của Lục Nhiên mà còn ỷ vào mình lớn hơn cô năm tuổi mà chế nhạo IQ của cô, từ đó để lại nỗi ám ảnh trong tâm hồn trẻ con của cô nên là cả hai người đều không vừa mắt nhau. Mãi đến khi Chu Trầm ra nước ngoài học trung học, Lục Nhiên trở thành một tiểu bá vương thế hệ mới rồi thì những ám ảnh lúc nhỏ về Chu Trầm mới dần dần phai mờ.
Nhưng nhiều năm sau gặp lại vẫn là không thích lại được.
Nể mặt Trương Dung Cảnh, hai người mới hỏi thăm nhau một phen. Trong lòng Chu Trầm thực ra là đang nghĩ chuyện khác, chỉ nói có hai câu đã quay gót bỏ đi.
Anh không lái xe về công ty mà rẽ vào đường cao tốc trên cao đi đường Học Phủ.
Chiếc xe Bentley đen cứ thế phóng thẳng vào bộ phận Thượng Hải, hoàn toàn không quan tâm đến sự an toàn. Vượt qua con đường trồng đầy cây ngô đồng rồi chiếc xe chầm chậm dừng lại ở bên ngoài khu ký túc xá.
Chu Trầm lấy điện thoại ra, trước tiên là nhắn Wechat cho Triệu Đường Diên. Đây là lần đầu tiên sau khi hai người cãi nhau anh liên lạc với cô. Anh định nghĩa buổi tối đó của hai người là cãi nhau hoặc là nói Triệu Đường Diên đang cáu gắt với anh.
Người phụ nữ mà anh coi trọng đến cả tức giận cũng không giống với những người khác. Những cô gái khác chỉ cần gặp là sẽ đỡ, còn biết làm nũng để vòi tiền anh mua túi nhưng Triệu Đường Diên thì chỉ biết đuổi anh đi.
Về phương diện này, anh lại cảm thấy Triệu Đường Diên không hiểu chuyện.
“Xuống lầu.”
Trên giao diện tin nhắn vẻn vẹn có hai chữ, hiển thị gửi đi không thành công.
Chu Trầm nhìn thấy dấu chấm than đỏ nổi bật đấy, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Anh mặt lạnh gọi điện thoại cho Triệu Đường Diên. Cũng may mà Triệu Đường Diên không cho số điện thoại cá nhân của anh vào danh sách đen, nếu không Chu Trầm đảm bảo sẽ trực tiếp lên thẳng lầu để bắt cô xuống.
Tối nay Tề Lạc Lạc đi hẹn hò rồi, lúc Triệu Đường Diên về ký túc xá chỉ có mỗi Lương Hoàn.
Cô lấy quần áo vào phòng đi tắm. Lúc còn đang sấy tóc, Lương Hoàn gõ cửa bảo cô có điện thoại.
Cô lau khô tóc một nửa liền đi đến bên bàn thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên tên của Chu Trầm.
“…”
Cô do dự có nên bắt máy không.
Đối mặt với Chu Trầm, trốn tránh không phải là cách giải quyết sự việc. Nhưng mà cũng không thể lấy trứng chọi đá với anh.
Trước khi chuông điện thoại tắt cô cầm điện thoại lên bắt máy. Còn chưa kịp nói lời nào thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của người đàn ông kia: “Xuống lầu.”
Cô dừng lại một chút, nhanh chóng chạy ra ban công. Trời quá tối nên không thể nhìn thấy rõ quang cảnh bên dưới nhưng cô biết Chu Trầm chính là đang ở ngay dưới lầu.
“Cho em một phút.” Chu Trầm nói xong câu đó liền cúp máy.
Lương Hoàn ở bên cạnh nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô nên dò hỏi: “Bạn trai à?”
Triệu Đường Diên gật gật đầu: “Tớ xuống dưới một chuyến.”
“Có cần tớ đi cùng không?” Lương Hoàn có chút lo lắng cho cô.
“Không cần đâu.” Cô tiện tay với lấy chiếc áo khoác, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói thêm câu: “Nếu một tiếng sau tớ chưa quay lại thì cậu cứ ngủ trước đi không cần đợi tớ nhé.”