Phần 8
Hôm sau thằng Cường nhắn tin qua facebook. Nó nói tối qua em Vân mang 2 lọ thuốc tra mắt đến cho nó. Nhưng còn có một tin sốc hơn mà mình chưa từng nghĩ đến đó là sáng nay em Vân đã thú nhận với thằng Cường rằng “Em không còn trong trắng”.
“Thế mày phản ứng sao?” (Mình hỏi thằng Cường)
“Tao bực mình quá đéo nói gì, out cmn facebook luôn”
“Thế nó có gọi lại cho mày không?”
“Không”
Em này lạ thật. Định bài gì đây không biết. Lại còn cả tối qua lúc mình hỏi nó rằng là “Có còn liên lạc với Minh không”, em nó cũng trả lời tỉnh bơ là “Từ ngày em về Hạ Long là em với Minh chia tay luôn, cũng không gặp lại nữa”. Thế thì là thế nào nhỉ, chẳng lẽ nó nghĩ mình ngây thơ thế hay sao? Hay là em nó không biết gì thật?
Dm, làm đéo gì có chuyện… Chẳng nhẽ thằng Minh lại không kể cho nó nghe… Không… Ờ mà có khi thế thật. Cũng có thể là thế thế này (Đây là mình đang nghĩ thế này thôi chứ không biết có đúng không):
1. Việc thằng Minh gửi ảnh và clip của 2 đứa nó cho mình xem thì chắc chắn là không đời nào thằng Minh để cho em Vân biết rồi.
2. Buổi trưa hôm trước thằng Minh và em Vân gặp nhau, em Vân nói với thằng Minh rằng mình là bạn thân của người yêu em ấy. Và chỉ vậy thôi chứ không nói gì nữa. Còn việc mình và thằng Minh vẫn gặp nhau thì có thể trước giờ em Vân không biết, hoặc hai đứa nó gặp nhau suốt nhưng mà thằng Minh cũng không đề cập đến thì chắc tự rưng em Vân cũng chả hỏi đến mình làm gì. Bởi nếu không gặp nhau ở bữa thằng Cường cứt giới thiệu vợ sắp cưới thì chắc gì nó đã còn nhớ mình.
3. Buổi trưa hôm đó lúc hẹn nhau ra nhà nghỉ ụt ịt em Vân có nhắc đến chuyện mình là bạn thân của người yêu em nó với thằng Minh. Thằng Minh có chột dạ nhưng vẫn không kể gì hết và dấu nhẹm đi việc nó vẫn thường xuyên đi đá bóng ké công ty mình (Nếu nói ra sợ em Vân lo lắng rồi quyết định không gặp nó nữa thì nó mất chỗ ụt ịt chẳng hạn). Và việc buổi chiều hôm đó thằng Minh a lô cho mình vào facebook hoặc yahoo chém gió rồi lân la sang chuyện em Vân là vì tự nó ý thức phải bảo vệ em Vân thôi (chứ không phải do em Vân bảo nó nói thế) nên nó nói là nó chém gió việc nó vẫn gặp em Vân cho vui. Vì nếu sự việc vỡ nở ra thì nó mới là thằng tội nặng nhất. Bảo vệ em Vân là bảo vệ chính nó.
4. Buổi tối hôm đó ở quán lẩu vịt Nhân Chính mình có làm mấy động tác đánh động em Vân là gọi cho thằng Minh rồi để em Vân biết. Sau đó em Vân có đi vệ sinh mấy lần. Có thể là ngay lúc đi vệ sinh đó em Vân đã điện lại luôn cho thằng Minh để hỏi xem “Có phải anh Xuân biết việc em vẫn thường xuyên cho anh địt em vào các buổi trưa hay không”. Và một lần nữa thằng Minh lại chối bay chối biến hoặc nói đại khái như “anh Xuân không biết gì ngoài chuyện ngày xưa hai đứa mình ở với nhau đâu” để em Vân yên tâm chẳng hạn.
=> Nên em Vân mới vẫn tự tin yêu bạn mình, đồng ý cho thằng Cường cứt chén và vào facebook kết bạn với mình như thế. Hôm nay em ấy thú nhận với bạn mình rằng em không còn trong trắng bởi em ấy biết chắc sẽ không dấu được chuyện đó nhưng thời bây giờ thì chuyện đó cũng chẳng có gì là quan trọng.
Dm, mải ngồi phân tích chuyện thằng bạn mình đâm ra đau đầu quá. Em Vân đúng là cao thủ của các đại cao thủ.
Tả một chút về clip em nó:
Thằng Minh vạch slip của em Vân ra rồi nói em vân…
“Banh ra anh xem”
Em vân vạch hột le ra rồi thằng Minh dí máy quay vào sát hột le…
“Xấu lắm rồi đúng không?” (Em Vân)
“Vấn đẹp lắm” (Thằng Minh)
“Ư (khá yếu đuối)… Nay nhanh nhé”
“Sụp soạp… anh liếm em có thích không?” (Thằng Minh vét máng).
“Ư… ư… a… Sướng… em sướng lắm… em yêu anh… hôn lồn em đi…” (Em Vân rên to dần).
“Sụp soạp… chụt chụt…” (Em Vân thổi kèn rồi lại xóc xóc).
Em Vân quỳ xuống rồi chổng mông lên để thằng Minh Doggy.
Tiếng gió… tiếng quạt… tiếng còi xe… xè xè…
“Hự… hự… Anh sắp ra chưa? Em sắp lên… ư… ư…” (Em Vân kêu lên sau mỗi cú Doggy của thằng Minh).
“Pạch pạch pạch…”
“Em cho nó chưa…” (Thằng Minh vừa dập vừa vỗ mông em Vân vừa hỏi)
Vừa quỳ vừa quay lại em Vân trả lời:
“Em chưa cho nó… em chỉ cho anh thôi… đừng hỏi em chuyện đó nữa… ư a a a…”
“Người yêu em nó không đòi à?”
“Ư… a… nó có… có đòi nhưng em không cho… ư… ư… ư… em sướng quá…”
“Pạch… pạch… pạch…”
Hết Clip.