Phần 11
“Ừ. Anh nghe được. Em cứ nói đi”
Vẫn là cái giọng từ thời còn là sinh viên của em ấy, thỏ thẻ ngọt ngào, thỉnh thoảng đang nói chuyện lại đệm câu “anh ơi em bảo” vào, rất là dễ nghe. Tự nhiên mình thấy tiếc cho em ấy. Ngoan ngoãn lễ phép (người ngoài tiếp xúc thì ai cũng sẽ thấy vậy), xinh đẹp, có học thức lại có nghề nghiệp đàng hoàng. Chỉ mỗi cái…
“Trưa nay anh ngồi cùng anh Cường hả anh?”
“Ừ. Trưa anh sang rủ nó đi ăn cơm”
“Thế… anh ơi em bảo…”
“Ừ. Sao em”
“Thế anh có biết sao mà anh ấy tự nhiên lại nổi khùng lên trong điện thoại với em như thế không ạ?”
“Ăn cơm xong anh với nó sang uống cà phê. Nó gọi cho cô xem cô về chưa để bảo cô qua uống nước cùng anh với nó luôn nhưng hình như nó gọi cho cô mãi mà không được hay sao ấy nên nó hơi bực thì phải.”
“Đúng thật thế ạ? Mỗi chuyện đó thôi ạ?”
Mịa, em này định chơi rò mìn với mình à. Chơi thì chơi, mình rò lại.
“Ừ. Thế hai đứa còn chuyện gì nữa à?”
“Dạ không. Em đi mua điện thoại cùng một chị phòng em. Xuống siêu thị dưới Trường Chinh họ bắt gửi túi xách ở ngoài. Em lại để điện thoại trong túi xách nên anh ấy gọi em có biết gì đâu.”
Mình nghĩ, có mà sợ đang nghe điện của thằng Cường lại rên mẹ lên trong điện thoại thì có chứ mua bán gì cái giờ đấy. Nghe cũng lọt tai đấy. Với lại việc này thì đi mà giải thích với thằng Cường cứt, chứ nói với mình làm gì không biết… Nhưng mà thôi kệ. Nghe tiếp xem sao.
“Ừ. Đúng là thằng cứt, lúc bực lên cũng thối thật em ạ”
“Vâng. Hi Hi. À anh ơi… anh vẫn gặp Minh à?”
“Ừ. Nhưng sao em biết?”
“Đố anh sao em biết đấy? Hi Hi”
Mịa, lại còn đố mình nữa. Em nó đố thì mình đoán:
“Thế là em với Minh gặp lại nhau rồi à?”
“Không. Anh này. Anh vẫn thủng thẳng như ngày xưa. Không phải thế mà là em vào facebook của anh xem ảnh của chị N – Anh với thằng cò nhà anh, thấy có một cái ảnh các anh chụp ở sân đá bóng. Có cả Minh”
“Ừ. Anh lại cứ tưởng… Ảnh đấy lâu rồi mà”
“Thế ạ. Hi Hi. Vầng”
“Ừ. Nhưng mà bây giờ thỉnh thoáng nó vẫn đi đá bóng cùng anh”
“Minh dạo này thế nào ạ?”
“Béo lắm”
“Vâng. Hì. À… anh ơi em bảo”
“Ừ. Sao thế em?”
“Anh đừng nói gì với anh Cường là em gọi cho anh hỏi anh nhé”
“Anh không hiểu”
“À, lúc nãy anh Cường có gọi cho em. Rồi bảo em không tin thì gọi cho anh mà hỏi”
“Nhưng hỏi anh chuyện gì?”
“Hì, hỏi anh xem có đúng là anh Cường cáu với em chỉ vì gọi cho em nhiều mà em không nghe máy mà anh ấy bực không thôi í”
“Ừ. Thế thằng Cường nó cho em số của anh à?”
“Vâng. Hì Hì”
“Vậy mà anh cứ tưởng… có chuyện gì”
“Thế thôi anh ạ. Hôm nào em bảo Cường dẫn em đến nhà anh chơi với chị N – Anh và thằng Cò nhà anh. Em chào anh ạ. Hi Hi”
“Ừ. Chào em”
Mịa thằng Cường cứt. Chắc vẫn hậm hực lắm vì trưa nay bị mất suất vét máng em Vân vào mõm thằng khác nên chắc nãy mình về là nó gọi lại luôn cho em Vân. Chắc lại giải thích này nọ. Còn em Vân chắc trưa nay cũng xoắn rồi. Kiểu gì cũng nghĩ thằng Cường và mình biết chuyện. Nhưng vẫn còn cứng hơn thằng Cường. Em ấy gọi cho mình xác minh lí do thằng Cường cáu bẩn rồi lân la cả tí chuyện thằng Minh là một mũi tên trúng hai đích đấy. Xem mình có sơ hở gì không để nắm bắt tình hình. Cáo Vân.
Còn Cường cứt tối nay lại mệt với em Vân rồi. Nó đang háo cái mà em Vân đang có. Còn em Vân vẫn đang nghĩ mình ở thế thượng phong nên phát huy rất tốt vũ khí của em ấy đó là…
“Một vũng tang thương nước lộn trời”
Nàng Vân cũng như bao nàng khác. Vũ khí của các nàng ấy bé lắm, chỉ là một cái vũng nhỏ thôi nhưng có thể làm đảo lộn cả đất trời đấy các bạn. Đừng có ai coi thường. Sa vào vũng ấy rồi có người chết sặc, có kẻ thoát thân, nhưng cũng chẳng dễ dàng.