Phần 12
Sau 2 ngày thì anh ấy lại đột ngột xuất hiện và tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi phát hiện ra rằng anh ấy thật giỏi việc tránh né vấn đề. Anh đến, anh trò chuyện, anh vuốt ve mơn trớn tôi, khơi gợi ham muốn của tôi, rồi tôi lại để mặc kệ cảm xúc mà vùi đầu vào lòng anh. Và tôi đã nghĩ rằng việc quan hệ cũng chẳng phải 1 người sướng, thôi thì mình cũng đang hưởng lợi từ việc này, chỉ thử buông lỏng một đoạn thời gian rồi thôi cũng được. Tuy nhiên tôi lại không thể chịu nổi cảm giác rằng biết đâu mới đêm qua anh ấy lên giường với vợ mình rồi giờ lại lên giường với mình. Vì vậy tôi đều muốn anh ấy tắm rửa sạch sẽ trước khi nằm bên tôi.
Ông trời cũng thật biết cách tạo nên cuộc đời nhiều chất lạ cho tôi, hoặc vốn dĩ bởi vì tôi sống với phong cách khá táo bạo nhưng lại thiên về tình cảm nên tạo cho cuộc sống của mình nhiều chuyện ly kỳ.
Tôi chợt nhớ lại, mục đích ban đầu của chuyến đi này, không chỉ là để tránh xa stress công việc… Để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện mà cứ ngỡ như là chỉ tồn tại trên tiểu thuyết hoặc trên phim ảnh, chứ không thể nào gặp ngoài đời, vậy mà tôi lại vấp phải.
Đó là tôi đi để gặp một người đàn ông mà tôi chưa từng gặp. Tuổi của anh ấy cuối 7x, hoàn toàn độc thân, chưa từng có vợ (có lẽ vậy, vì tôi chỉ biết anh ấy không có con và độc thân, nên tôi đoán là thế). Tôi quen anh ấy qua facebook, anh ấy tên là Khùng (e hèm, tôi đặt tên vậy, vì tin tôi đi, rồi mọi người cũng sẽ bảo anh ấy khùng giống tui nghĩ, hihi), nói giỡn thôi nè hihi, anh ấy tên là Khải. Anh ấy gợi mở về việc tôi và anh ấy có thể tiến một bước trong một mối quan hệ về việc sinh đẻ. Dạ vâng, đúng là việc sinh đẻ ạ! Vì đoạn thời gian này tôi thường hay đăng vu vơ rằng tôi nên đi xin con nuôi hay là cần một người đàn ông để xin giống, và làm mẹ đơn thân, sống một cuộc sống bình dị qua ngày. Và anh ấy đã comment rằng, nếu cần thì anh ấy sẽ giúp cho. Không chỉ riêng anh ấy, mà là rất nhiều những người đàn ông khác nữa cũng comment.
Rồi bẵng đến một ngày, khi mà tôi quyết định mình nên đi xin giống để kiếm 1 đứa con, tôi nhắn tin cho anh ấy, nói về việc có thể nào tìm hiểu nhau để đạt được mục đích của tôi hay không nhỉ. Thì anh ấy gửi ngay cho tôi 1 đoạn clip truyền hình phỏng vấn anh ấy về việc tốt và quan điểm sống của anh ấy về kiếm tiền mà anh ấy đã và đang làm điều có ích cho xã hội. Xem clip tôi thấy ngoại hình anh ấy cũng kiểu bình thường thôi, nhưng chất giọng thì trầm ấm, chững chạc, nói năng mạch lạc, có vẻ là người uy tín rồi đó ạ. Tôi yên tâm hơn về quyết định của mình. Trò chuyện thì vậy, nhưng vài tháng sau tôi mới có thời gian rỗi để đi. Tôi gửi lịch bay và hỏi anh ấy rằng:
– Ban ngày anh có phải đi làm không ạ hay làm ở đâu có internet là được ạ? Bán kính từ điểm đi làm của anh là khu nào ạ? Vậy em book khách sạn hay anh book khách sạn thì tiện ạ?
– Em thích ở đâu thì ở thôi…
– Vậy em book đâu cũng được nhé…
Tới trước giờ bay tôi nhắn tin xác nhận lại với anh ấy những vấn đề cần lưu ý. Để chắc chắn rằng chuyến đi này sẽ hiệu quả.
– Haizz. Dù sao em cũng là phụ nữ mạnh mẽ + thẳng thắn, tuy nhiên có một số hành động em vẫn muốn nhận được sự chú tâm và thật lòng từ phía đối phương để giữ vững niềm tin và quyết tâm thực hiện. Nếu quá khó với anh thì anh có thể trao đổi thẳng thắn, em sẽ không trách gì anh cả, coi như em đi chơi xả stress cv rồi về, còn chuyện con cái em sẽ tính toán lại cũng được anh ạ!
– Anh đang đi Q. Nam, tối chắc về muộn. Em về đến hotel thì nhắn anh biết chừng. Chắc là không đón dc. Sorry…
Rồi cũng đến ngày bay, tôi xuống sân bay lúc hơn 8h đêm thì tự book grab về khách sạn cất đồ, xong rồi đi dạo quanh quanh. Lấy điện thoại ra bấm cho anh Khải:
– Em gần tới khách sạn rồi, anh về chưa ạ…
– Anh sắp về…
– Dạ. Vậy em nhận phòng rồi đợi anh về đi dạo ăn đêm ha! Chiều giờ em chưa ăn gì!
– Chắc em ăn gì trước đi, anh ăn cơm khách…
– Dạ ok anh!! Phòng 204 ạ. Lát về anh ghé High… coffee uống cà phê với em luon nha! Em măm măm cái gì đã rồi qua đó ngồi hóng gió nè…
– Sáng mai lại phải đi sớm. Tối mai tất niên. Mệt ghê!
Nghe câu trả lời thì tôi biết anh ấy không hề muốn đi ăn và cũng không hề muốn ngồi uống cà phê với tôi. Ok. Vậy thôi, về khách sạn thôi. Về đến khách sạn thì tôi tắm rửa, thay chiếc váy ngủ mới tinh. Nhắn cho anh ấy, thì kiểu hình như anh ấy đang đợi sẵn ở gần khách sạn vậy, anh ấy gần như là xuất hiện ngay.
– Chào anh…
– Chào em…
Anh ấy đặt balo lên ghế, lấy bộ đồ và tiến vào phòng tắm. Anh ấy đi ra với một chiếc áo phông kín cổ, mặc một chiếc quần đùi phong cách thời trang lớn tuổi. Rồi tiến lại giường, nằm vào 1 bên giường. Không khí im ắng vài phút. Tôi lấy điều khiển bấm tv để bớt đi không khí ngượng ngùng này. Tôi nghĩ cần trò chuyện vài câu để hiểu hơn và tìm chút cảm xúc tin tưởng hơn để thực hiện việc quan trọng.
– Anh đi làm về muộn thường xuyên không ạ?
– Không em…
– Công việc của anh là gì vậy ạ?
– Linh tinh thôi em…
– Nhà anh có mấy anh chị em ạ?
– 2 Thôi.
– Vậy chắc bố mẹ anh xưa làm công chức ạ?
– Sao em nghĩ vậy…
– Tại có con lớn tuổi như anh mà chỉ có 2 con thì khá hiếm, chỉ có công chức ngày xưa mới sinh con ít vậy ạ.
– Nông dân chẳng lẽ không được đẻ ít con à? Em nói thật chẳng khoa học gì.
– Thì em chỉ dùng kinh nghiệm xưa giờ để đoán thôi ạ…
– Kinh nghiệm gì, em xem từ sách nào hay từ công trình nghiên cứu nào mà ra được điều ấy.
– Thì kinh nghiệm dân gian ạ…
– Đó là suy nghĩ thiển cận, võ đoán, hoàn toàn vô căn cứ và quy chụp kém cỏi. Và em đừng hỏi thông tin cá nhân nữa. Anh lười trả lời.
– Dạ. Vậy sáng mai đi ăn sáng cùng em không ạ?
– Mai 4h anh đi làm…
– Vậy trưa mai ạ. Anh ăn trưa ở đâu?
– Ăn bờ ăn bụi thôi…
– Vậy anh cho em ăn ké với được không ạ?
– Tại sao lại ăn ké. Ăn ké là sao?
– Thì đi ăn cùng nhưng anh trả tiền ạ.
– Như vậy là ăn xin…
– Ơ. Anh nói vậy sai rồi…
– Chẳng sai…
– Em phân tích cho anh rõ nhé. Ăn xin tức là người ta không có tiền ăn, người ta đi xin ăn mà không trả tiền, mục đích là vì miếng ăn thì đó là ăn xin. Còn ăn ké tức là có tiền để ăn nhưng muốn ăn cùng và không muốn trả tiền, mục đích không phải là miếng ăn mà là ngồi chung thì là ăn ké.
– Em nói chuyện không có khoa học và căn cứ gì cả.
– Điều này làm gì có khoa học nghiên cứu gì ạ. Là lý luận dân gian bình thường mà anh không có kiến thức thôi.
– Mục đích của em là gì mà lại đến đây để nói nhảm. Thôi chào em.
Anh ấy đứng dậy và mặc quần áo vào. Sau đó xách balo lên và đi thẳng một hơi. Tôi nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, thật may vì anh ấy bỏ đi, nếu không người bỏ đi sẽ là tôi vì tôi không thể có cảm xúc chuyện ấy với một người như thế. Vậy là chuyến đi này hoàn toàn tốn kém vô ích. Thế là hôm sau tôi liên hệ bạn bè, sau đó thì trả phòng và thuê nhà bạn ở vì đã lỡ chốt lịch nghỉ phép dài hạn. Tôi đi lang thang thì gặp anh Phong. Cuộc đời thật diệu kỳ và biết cách đem đến những bất ngờ chẳng lẽ do mình cũng khùng quá nên mình mới gặp những ca khó vậy. Tôi mới ngẫm nghĩ lại cái quãng thời gian khi tôi 24t, tôi qua lại với một anh nhà báo ở Gia Lai khi mà đang cãi nhau chia tay với người yêu. Cái thời mà tuổi còn trẻ lại đam mê chịch xoạc gặp được người lớn hơn mình 4 tuổi thì đúng kiểu họ đưa mình vào đời, họ bạo dạn hơn lớp thanh niên ngang lứa, máu liều lĩnh của dân ngành báo phóng sự điều tra cũng thật bạo. Thật sự một người ngành văn viết lách khác biệt hoàn toàn so với anh Khải đam mê đọc sách và nói chuyện khoa học.