Phần 55
Sau hơn năm phút, chiếc xe BMW chở theo Lý Mộ Hoa, đi vào cảng trên vịnh Kim Trạch, ở trên cảng bốn bề rộng lớn để đầy các loại container và các loại xe tải đầu kéo.
Trên bờ biển xa xa có vài con tàu đang đậu ở đó, tiếng sóng biển vỗ ào ào không ngớt, lấn át cả tiếng động cơ xe.
Khi xe của Lý Mộ Hoa dừng ở bên ngoài khu nhà kho, thì ở đằng xa xa, Dương Thần cũng dừng xe.
Không lâu sau đó, Lý Mộ Hoa một mình bước xuống, tay kéo theo hai cái va ly du lịch, nếu toàn là tiền Trung Quốc, thì không thể để hết trong hai cái va ly đó, có thể là đã chuyển sang loại tiền khác rồi.
– Chúng ta xuống xe?
Mạc Thiện Ny hỏi nhỏ, trong bóng tối, một cô gái mạnh mẽ liền trở lên ngoan hiền, và dính chặt lấy Dương Thần, lúc này hắn chính là chỗ dựa duy nhất cho cô ta.
Dương Thần gật đầu:
– Cô đi theo tôi, chúng ta đi theo sau anh ta, chỉ cần giữ khoảng cách, lợi dụng những thứ ở đây để ẩn nấp, anh ta nhất định không phát hiện ra chúng ta, đến khu nhà kho thì nghĩ cách đột nhập vào.
Mạc Thiện Ny không ý kiến gì, xuống xe cùng với Dương Thần, lập tức lẩn vào bên cạnh đống container gần đó, từ từ đi theo Lý Mộ Hoa.
Tiếng gió thổi qua hai người bọn họ, không gian rộng lớn của bến cảng càng trở lên lạnh lẽo, heo hút, giống như con quái vật đang ẩn mình cạnh bờ biển, làm cho con người không cảm thấy lạnh mà cũng run lên cầm cập.
Đốm sáng duy nhất tại bến cảng chính là nhà kho số ba nơi mà bọn khủng bố chọn là nơi giao tiền, cái nhà kho đó rất gần biển, từ cửa sổ kính trên tầng trên cùng có thể thấy ánh sáng le lói của cái bóng đèn điện.
Mạc Thiện Ny đi đôi giày bông dùng đi trong nhà, do đó hầu như không phát ra âm thanh, đi lại rất nhẹ nhàng, thuận tiện.
Hai người nhẹ nhàng đi đến nơi cách cái nhà kho đó không quá mười mét, nhìn thấy Lý Mộ Hoa lấy tay mở cái cửa sắt của nhà kho, bước vào trong.
– Chúng ta cũng đi vào sao?
Mạc Thiện Ny thì thầm hỏi.
Dương Thần không trả lời, chỉ nắm chặt đôi tay mềm mại của cô ấy, nhẹ nhàng từ bước bước tới cánh cửa bên, ở đó có một cái cầu thang ngoài đi thẳng lên tầng hai của nhà kho.
Sau khi Lý Mộ Hoa bước vào khu nhà kho số ba, liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy một đống đồ vật, những đồ vật này là hàng thải, không thể xuất khẩu, tạm thời để tại đây, đợi đến khi khu bến cảng hoạt động tấp nập thì những đống đồ vật này cũng bị chuyển đi.
Cả khu nhà kho chỉ có gió thổi lồng lộng, trông thật tĩnh lặng.
Lý Mộ Hoa bỏ hai va ly tiền xuống, nhìn bốn xung quanh, nói lớn:
– Ta là công tử Lý Mộ Hoa nhà họ Lý, tiền ta đã mang đến rồi đây!
Âm thanh được phát ra, ngay lập tức bị dội lại vang khắp khu nhà kho, một lúc sau mới yên lặng.
Đúng lúc Lý Mộ Hoa nhíu mày nghi ngờ rốt cuộc nơi này có người hay không, thì từ phía sau đống đồ vật trước, xuất hiện bốn bóng người.
Kẻ cầm đầu mặc áo sơ mi kẻ ca – rô, ở ngoài khoác thêm một chiếc áo gió, nhìn ăn mặc chẳng ra sao, miệng ngậm một điếu xì gà, chân đi đôi dép xăng đan màu đen, nhìn Lý Mộ Hoa bằng con mắt him híp.
Lý Mộ Hoa nhìn thấy có người tới, vẻ mặt lập tức có sự thay đổi, lúc trắng bệch, lúc đỏ au.
– Làm sao… làm sao… lại là…
Cái người bước ra đó, chẳng phải ai xa lạ, đó chính là anh trai của Lý Mộ Hoa, Lý Mộ Thành!
Người đi bên cạnh Lý Mộ Thành là vệ sĩ do Lý Đức Thâm phái đến bảo vệ để bảo vệ Lý Mộ Thành, rất được sự tin tưởng của nhà họ Lý.
Ngoài ra có hai thằng vệ sĩ đeo kính râm và mặc áo đen, chắc chắn là người của Lý Mộ Thành.
– Làm sao, kinh ngạc lắm à, em trai anh.
Trong mắt Lý Mộ Thành lóe lên một ánh mắt nham hiểm, hai ngón tay kẹp lấy điếu xì gà, cười nhạt hỏi:
Lý Mộ Hoa khập khiễng lùi lại sau, trong mắt chứa đầy sự không cam tâm, khó hiểu, đau khổ, rồi hỏi:
– Anh, sao anh lại làm như vậy!?
– Vì sao? Ha ha, giờ là lúc nào rồi, Lý Mộ Hoa, em còn hỏi anh vì sao?
Lý Hộ Thành cười một cách đắc ý, đột nhiên ném điếu xì gà xuống trước mặt Lý Mộ Hoa, lớn tiếng quát:
– Ít giả nhân giả nghĩa với ông mày đi! Ông mày chịu đựng đủ cái bộ mặt giả dối của mày rồi! Mày coi ông mày là đồ ngốc, giống cái loại ngu đần không đầu óc! Mày ra vẻ lương thiện cái gì!?
Lý Mộ Hoa đờ đẫn, dường như không biết Lý Mộ Thành đang nói cái gì, thẫn thờ nhìn anh ta.
Lý Mộ Thành ngẩng đầu, hít một hơi rồi nói:
– Mày đang giả vờ? Tao không cần quan tâm, mày muốn đóng kịch thì cứ đóng kịch đi, dù sao hết đêm nay, mày phải nói lời tạm biệt với thế giới này rồi, yên tâm mọi chuyện trong nhà vẫn còn ta xử lý, chuyện công ty, chuyện tài sản, tao sẽ giúp mày sắp xếp.
– Anh, lẽ vào anh vì công ty và tài sản!?
Lý Mộ Hoa không thể ngờ được:
– Em chưa bao giờ nghĩ sẽ chiếm toàn bộ gia sản, em luôn khuyên ba cho anh cơ hội tham gia vào việc điều hành công ty, hơn nữa từ khi em quản lý công ty, em chưa bao giờ đưa thiếu cho anh một đồng lợi nhuận nào, vì sao anh lại lừa dối em, lừa dối ba! Lại còn nghĩ kế đặt bom đển dụ em đến nữa!?
– Đủ rồi! Câm mồm đồ chết tiệt!
Lý Mộ Thành xông lên trước và chỉ tay vào mặt Lý Mộ Hoa rồi quát lớn:
– Mày làm như tao không biết sao! Ba năm trước khi ba cho tao vốn để đầu tư, nếu không phải mày nghĩ kế mua chuộc đàn em của tao, để gã thay đổi nội dung đàm phán, thì tao làm sao lỗ lớn như vậy!? Và còn nữa, mỗi lần tiền đầu tư riêng của tao bắt đầu sinh lời, mày liền cho đối thủ phá đám! Mày làm như tao không biết kẻ đứng sau giật dây là mày sao?
Lý Mộ Hoa vẫn muốn giải thích, nhưng Lý Mộ Thành rõ ràng là không muốn nghe, quay người tiếp tục nói:
– Lần này, Mộ Vân và Ngọc Lôi, Trường Lâm ở Trung Hải cùng nhau hợp tác trong dự án nguyên liệu, một dự án quan trọng như vậy mà mày và lão già đó không nói với ta một lời… rõ ràng là muốn kiếm thêm cho mình, để một mình độc chiếm công lao, và danh chính ngôn thuận tiếp quản cái gia tộc này? Đừng tưởng bở!!! Chúng mày nếu đã không coi tao là người nhà họ Lý, vậy thì đừng trách tao nhẫn tâm, tao cũng muốn giữ cho mình ít tiền sống qua ngày thôi.
– Không phải đầu anh, đó là cái thỏa thuận bí mật, đợi khi việc hoàn thành mới…
– Câm mồm! Tao bảo mày câm mồm!
Lý Mộ Thành mặt mày hung hăng quay đầu lại:
– Mày làm như tao ngốc sao!? Đúng! Chúng mày đều nghĩ tao ngu! Là một thằng vô tích sự, chúng mày coi thường tao! Chúng mày nghĩ rằng tao không biết, không phải là đối thủ nhà họ Hứa sao!? Tao kể cả không dựa vào chúng mày thì cũng biết lần này đối thủ cạnh tranh chủ yếu là ai, tao chẳng cần tuân thủ, cũng có thể xử lý tốt!
Lý Mộ Hoa từ bất ngờ lúc ban đầu, dần dần bình tâm lại, hỏi một cách lạnh lùng:
– Do vậy một mình anh dừng lên cái kế hoạch ám sát này, cái quả bom buổi tối này, và cái vụ đe dọa tống tiền!?
– Không sai, đương nhiên cũng phải cảm ơn lão già đó đã phái Lý Mộng cho tao.
Lý Mộ Thành bước đến bên cạnh Lý Mộng, vỗ vai gã rồi nói:
– Lý Mộng biết phân biệt phải trái hơn chúng mày, gã giúp tao dựng kế hoạch, rồi thực hiện, thế lên cái kế hoạch này quá hoàn hảo.
– Cảm ơn Đại thiếu gia khích lệ!
Lý Mộ mặt không cảm xúc cảm ơn Lý Mộ Thành.
Lý Mộ Thành tiếp tục nói:
– Vỗn dĩ định hạ thủ người của Ngọc Lôi, Trường Lâm ngay trong biệt thự, để phá hoại lần hợp tác này. Thật đáng tiếc, chúng lại không chết, nhưng cũng không sao, vì chỉ cần mày chết, là tao đã đạt được mục đích.
Lý Mộ Hoa trắng bệch nói:
– Anh, em là em trai của anh mà! Anh định giết em thật sao?
– Không… không…
Lý Mộ Thành lắc đầu xua tay:
– Không phải tao giết mày, tao làm sao nỡ giết em ruột mình chứ, giết mày là bọn khủng bố, sau khi giết mày bọn chúng đều bỏ trốn cả rồi. Suốt cả buổi tối tao chỉ ở sơn trang, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, Lý Mộ Thành ta đã về phòng rồi, còn bị dọa sợ chết khiếp, bị lôi về…
Nói xong khuôn mặt Lý Mộ Thành nở nụ cười nham hiểm, sát khí bắt đầu nổi lên, khoát tay một cái…
– Giết nó, Lý Mộng!
– Vâng! Thưa thiếu gia!
Lý Mộng không chút do dự lôi khẩu MP5 từ trong người ra, giơ lên, lên nòng…
Nòng súng đen ngòm đột nhiên nhắm thẳng đầu Lý Mộ Thành!