Phần 15
Tắm xong, mẹ ra trước tôi ra sau… mẹ đứng gần giường nhìn xuống mà ngao ngán, ối chiến trường lanh tanh bành…
Tôi và mẹ dọn dẹp một lúc thì cũng xong… nhưng cái khoảng ố kia… có ga mà ướt xuống cả đệm… đành chịu thôi… mai giặt vậy… may mà màu tối…
Đưa mẹ đến spa, mẹ thủ thỉ nhỏ…
– Anh yêu về đi… tí em đi cùng mẹ cái Hạnh về…
– Ừ hi…
– Về nghỉ đi… tối em hành sau… heehe.
Về phòng, tôi bật điều hòa rồi định ngủ, nhưng lại bê laptop lên giường check face chút…
Vừa vào thì thằng bạn nt.
– Buzz…
– T đây… buzz gì…
– Làm vài ván không mày…
– T mệt… đi ngủ đây…
– Như lợn thế…
– Kệ bố… he hs.
– À…
– Gì…
– Xem ảnh hôm trước không…
– Ảnh hôm thi ấy hả…
– Ừ…
– Có gì hay không…
– Có cứt… nè… xem đi.
Quanh quanh có mấy cái ảnh chụp mấy thằng với Hạnh… có 1 2 cái tôi và Hạnh chụp chung nhau… cũng chỉ như mọi lần… đứng sát nhau chấm hết…
– Đẹp không…
– Cũng được… tạm… he.
– À…
– Gì nữa…
– T có ảnh này hay lắm…
– Lại ảnh bậy chứ đéo gì.
– Đoán như hạch… cho mày xem… mày phải mời bọn t một bữa 2 tăng… oke.
Bạn bè như cứt… biết tính nhau hay tò mò, lại còn nhử… đoán nó lừa nhưng nghĩ lại… thằng này ít khi nâng tầm lên mức như vậy… cùng lắm chỉ bữa lẩu tại phòng…
– Oke… gửi đi…
– Đây…
Có chút hồi hộp không hề nhẹ… tò mò mà…
Và rồi bức ảnh hiện lên…
Đó là bức ảnh ở hành lang trường… và có hai người… người con gái đang ôm người con trai từ phía sau… mn đoán ra chứ…
Đúng đó là Hạnh và tôi… tôi nhói đau, bồi hồi nhớ lại…
Em ôm tôi, em im lặng… và em đã khóc chăng… ôm chặt tôi…
Có lẽ tiếng bước chân là của thằng bạn…
– Buzz…
– Ừ.
– Đang giá không…
– Cảm ơn mày…
– T hiểu mà… t chỉ edit lại rồi gửi mày… kiểu gì mày cũng bắt xóa lên t xóa rồi…
– Mẹ… t với mày thông nhau chưa… mà sao hiểu t quá vậy…
– T đoán thôi… nhưng mắt t cũng tinh lắm… haha.
– Ừ… đáng giá bữa 2 tăng lắm…
– Ha ha…
– …
– À… bonus thêm cho mày vì đã mời ăn…
Rồi một đường link được gửi đến… zing. Vn… tôi nhấp chuột vào… bài hát ngân lên… nghe lần đầu… mà cảm nhận như viết cho tôi vậy… đã đâm lại xoáy vào tim tôi…
Mở loa to hết cỡ, từng câu hát của bài hát thấm vào tôi… từ đó bài hát thành bài tủ của tôi… tôi nghe bất cứ khi nào 1 mình… cần nhâm nhi nỗi buồn…
“Anh ghét làm bạn em – Phan Mạnh Quỳnh”.
Tôi bật nhạc, quay lại với bức ảnh… có lẽ đây là bức ảnh đầu tiên của thằng bạn xuất thần đến vậy… khung cảnh buồn tĩnh lặng, 2 nhân vật buồn… bức ảnh ảm đạm buồn… tôi cài ngay làm ảnh nền máy tính.
Để lại máy tính lên bàn… tôi ngồi lên ghế tựa vào, rồi rút điếu thuốc lên… rít 1 hơi dài rồi ngửa cổ phả lên trần nhà… buồn… đắng lắm…
Chẳng hiểu sao tôi lại có thể buồn đến mức vậy… muốn khóc lắm… nhưng con trai ai lại vậy… với oan ức gì mà khóc than… lại 1 hơi thuốc dài nữa…
Cạch…
Tiếng nhạc to với tâm trạng suy nghĩ tôi không để ý rằng có người đang nhìn tôi, đang nhỏ lệ vì tôi… tôi quay ra nhìn em… em không còn vô tư, không còn cười toe toét với tôi nữa…
Có lẽ em đã thấy bức ảnh trên máy tính, có lẽ em đã cảm nhận được lời bài hát và có lẽ em đã thấy tôi buồn, tuyệt vọng.
Em nhìn tôi, rồi em chạy lại phía tôi… quàng tay ôm tôi từ phía sau… gục lên vai tôi… khóc 1 cách vô tư…
– Sao q… không… tl… hức… tin nhắn… của… hức… Hạnh.
– Q biết phải tl sao đây… chẳng lẽ lại gào lên rằng anh yêu em… rồi lại nhận lại 1 lời cay đắng ư…
– Hạnh đã bảo q đừng yêu Hạnh mà… hức…
Em khóc lên vai tôi… tôi cảm thấy được sự đau đớn của em… nhưng tại sao em nhất quyết không yêu tôi… tại sao… ¿?
Tôi đứng dậy ôm em vào lòng…
– Trái tim anh đây… em cảm nhận đi… anh không muốn… nhưng nó đâu nghe lời…
– Anh… huhu… em hận anh…
Tôi ôm chặt hơn… để em khóc… và tôi lần đầu trong đời biết khóc vì 1 người con gái…
Cứ vậy 2 chúng tôi khóc chán thì lại im lặng ôm nhau…
Em ngước lên nhìn tôi… mặt em lấm lem hết cả…
Tôi kéo em vào nhà vệ sinh… với cái khăn rồi dấp nước lau cho em… em ngoan ngoãn ngước lên nhìn tôi âu yếm… tôi cảm nhận được sự hạnh phúc trong em…
Thế rồi em lao vào tôi… lấy tay vít cổ tôi xuống.
Em trao cho tôi 1 nụ hôn… nụ hôn say đắm… nụ hôn cuồng nhiệt… và tất nhiên tôi cũng đáp trả lại em…
Em bỗng nhảy lên quắp 2 chân lên eo tôi thật chặt…
Tôi hơi loạng choạng người, với lấy gì đó làm điểm tựa.
Vô tình vòi hoa sen phun xè xè vào 2 chúng tôi. Mặc kệ ướt… chúng tôi vẫn trao nhau nụ hôn… cảnh đẹp tựa như nụ hôn dưới mưa có lần em cao hứng hôn tôi ngày xưa… chỉ khác là giờ đây, giường như 2 trái tim đã đập chung 1 nhịp…
Khi sự thăng hoa dâng lên cao, bản năng tình dục sẽ trỗi dậy… mặc dù tôi đã quá sức cho ngày hôm nay… nhưng với em… tôi lại muốn trao cho em đến hơi cuối cùng…
Tôi bế em quay lại cáu giường… mặc kệ cho quần áo ướt đẫm… mặc kệ sau này ra sao…
Tôi để em nằm lên giường… tôi khẽ nằm lên người em… rồi hôn em… em vội vã, em thèm khát tôi… em cho hẳn 2 tay vào trong áo tôi xoa, rồi bấu nhẹ lưng tôi…
Em đẩy tôi dậy rồi vén áo tôi cởi ra… tôi cũng đáp trả em… tôi luồn 1 tay xuống cạp quần em… cởi tuột quần em ra… và tôi cũng tự cởi quần mình ra luôn…
Không vội vã địt em… tôi xoay người kéo em theo để em nằm lên tôi… em nhanh nhẹn ngồi nhổm lên kê chim ngay sát bướm… rồi… ót… em thả người xuống để chim tôi chạy sâu vào người em… em đổ rạp lên tôi…
– Ư…
Em nằm trên ngực tôi thở hồng hộc… tôi khẽ nhấp mông đẩy bướm em cao lên chút, để tôi có khoảng không mà nằm dưới nhấp lên bướm em… em cố nhoài lên để hôn tôi…
Đến khi tôi mệt thì em ngồi dậy, bắt đầu cưỡi ngựa…
Người em thon thả, mãi tóc ướt xõa xuống vai, vài ngọn tóc ướt dính vào bầu ngực em đang nhún nhảy theo nhịp nhấp của em… em dễ thương phải, em quyến rũ… phải. Em trong mắt tôi là bg con gái đẹp nhất, dễ thương nhất, là người tôi muốn bao bọc che chở nhất…
2 tay em chống lên ngực tôi, 2 tay tôi đỡ lên ngực em… đầu em gục xuống lim dim… người em mềm mại, uốn éo như con rắn… em muốn gục xuống ôm tôi lắm… nhưng em vẫn cố nhún, với lại tôi sợ không đủ sức để đưa em và tôi tới địch…
Giờ này cái cảm giác ê nhức ở chim của tôi dường như tan biến trước sự quyến rũ của em…
Bỗng chân em quắp chặt tôi, người gồng cứng lại… 2 tay bấu chặt ngực tôi…
Em rên lên 1 tiếng rồi bím em co thắt lại.
– Aaaaaaa… ư…
Em đổ gục lên tôi… thở dốc… phải em đã ra… em đã tới nơi em muốn… để em nghỉ 1 lúc.
Tôi khẽ nâng đầu em dậy.
– Hạnh này…
– Dạ…
– Anh… ư… em.
Em đã nhanh tay bịt mồm tôi lại…
Em nhìn chằm chằm vào mắt tôi… vài giọt nước mắt em trào ra…
Vậy mà tôi cứ ngỡ tưởng em sẽ đồng ý, em sẽ hạnh phúc…
– Em đã nói anh đừng yêu em mà… huhu.
Em gào to lên kèm theo tiếng nấc…
– Tại sao… tại sao em lại vậy… hay cho anh biết đi…
Tôi bắt đầu tò mò…
– Em hận anh, em thù anh… anh có biết không… em muốn… trả thù… aaanh.
– Trả thù…
Tôi giật mình xoay cả tôi và em… tôi không ngờ rằng tôi lại có cú xoay hoàn hảo đến vậy… chim vẫn trong bướm…
Tôi không thể tin vào tai mình… tôi suy nghĩ thật kĩ lại… nhưng tôi đâu có làm gì… tôi bắt đầu tức giận…
– Trả thù anh… em trả thù anh bằng cách này… bằng cách để anh yêu em…
– D… ạ.
– Giờ em đã thỏa mãn chưa…
– Hức… hức… em sai rồi… hức.
Tôi chống tay lên nhìn em… em khóc to hơn và tôi cũng ứa nước mắt, vài giọt nước mắt của tôi đã nhanh chóng chảy xuống má em…
– Nhưng em…
– Em muốn trả thù tôi… vậy sao em còn trao tôi những điều này… hay em muốn tôi yêu em điên dại rồi mới nói ra… vậy em thành công rồi đó…
– Không phải mà… hức…
– Vui lên chứ em vì em thành công rồi mà… em hãy cười tươi như khi em bên tôi đi… cần gì phải khóc chứ…
– Huhuhu…
Em càng ngày khóc to hơn…
Em gào lên…
– Không mà…
– Hay là vì em thích cái này… cái buồi to này, em thèm khát chứ gì… được… em sẽ được mà…
Nói rồi tôi bắt đầu nhấp mạnh… thật mạnh và dữ tợn, hùng hục như 1 kẻ hiếp dâm.
Em đau đớn, quằn quại… em rên lên…
– Á… á… ư… ư… hức hức…
Mặc kệ em khóc và la… tôi cũng khóc, cũng đau đớn cả tinh thần và thể xác…
Em đau đớn, tủi hóng vậy nhưng mặc nhiên em không chạy không đẩy tôi ra… em vong tay ôm tôi thật chặt kéo xuống…
Giờ em không khóc không kêu, em can chịu em chấp nhận… dù em dấu khuôn mặt lên vai tôi… nhưng tôi biết em đau em đang khóc…
Tình dục là thứ gì đó làn con người vui vẻ hạnh phúc. Nhưng hoàn cảnh chúng tôi là đau khổ là cay đắng…
Tôi vẫn nhấp như vũ bão, nhanh mạnh hết sức… lúc đó tôi cảm nhận rằng chỉ cần trượt ra ngoài là chim tôi sẽ gãy…
Nước mắt trào ra, nước nhờn cũng ra theo…
10p sau, tôi cũng ra. Tôi gồng mình vào lớn lên.
– Aaaaaa…
Rồi đổ gục lên em thở dốc trong nước mắt…
Em đã khô nước mắt, em vô cảm… khuôn mặt toát lên sự lạnh lẽo… tôi sợ vô cùng, vì trước đây đã quen với khuôn mặt rạng rỡ của em…
Tôi rút chim ra đổi sang 1 bên…
Em nhanh nhẹn vơ quần áo toan chạy đi…
Nhưng em lại ngã xuống… tôi biết em đau, người em đã mất sức hẳn không gượng được…
Thấy vậy tôi nhanh chóng chạy lại đỡ em… em đẩy tôi ra nhưng em đâu có sức và còn đau ở bướm…
Tôi bế em lên lại giường… tôi ôm em vào lòng… thật chặt… sợ rằng tôi bỏ em ra… em sẽ dại dột mất…
Tôi thật sự ngu ngốc dại dột khi làm vậy…
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi em mà… anh yêu em…
– Hức hức…
Giờ em lại bật khóc… tôi thương em, tôi yêu em… nhưng chỉ biết ôm em thật chặt vào lòng mình…
Cứ vậy nửa tiếng sau… em đã ngừng khóc… em thổn thức.
– Anh có biết… trai tim anh ấm áp lắm không, cơ thể anh ấm áp lắm không…
– …
– Em cứ ngỡ trả thù anh sẽ vui lắm… nhưng…
– Nhưng sao…
– Nhưng… đến khi anh trao em những nụ hôn, những cái ôm ấm áp, những hơi ấm lòng anh đã len vào trái tim em… nó làm em đau…
– …
– Khi em dẫn người yêu đến trước mặt anh… em thấy anh buồn, thấy anh gì đó tuyệt vọng thì lúc đó em cũng đau… hằng đêm em đã khóc rất nhiều anh biết không…
– …
– Em đã sai… em yêu anh… em yêu anh thật lòng…
– Nhưng tại sao… tại sao em muốn trả thù anh…
– Anh còn nhớ năm lớp 11 lớp mình liên hoan không…
– Nhớ…
– Anh có biết lúc anh say anh đã làm gì không…
– Anh… không…
– Anh là người đầu tiên của em… là người lấy đi sự trinh trắng của em… em đã hứa sẽ trao cho người em yêu và là người lấy em làm vợ… và rồi anh đã làm với em… em hp… vì em yêu anh… nhưng anh lại yêu người khác… trong khi anh làm mà cứ gọi tên người ta… em đau lắm, nhục lắm, tủi thân lắm… anh biết không…
Hóa ra vậy… tôi đau lắm, tôi ân hận lắm… lúc đó cảm xúc sao khó tả đến vậy chứ…
– Anh xin lỗi… vậy anh cũng đáng bị em làm vậy mà… anh chó lắm đúng không…
– Em đã định trả thù đến cùng… nhưng em nhận ra rằng… anh đau 1 thì em đau 10… em đau lắm… đau ở đây này…
Em đưa tay tôi đặt lên ngực em…
– Anh có lỗi… và anh cũng yêu em thật lòng… anh đã để phí quá lâu… anh đã nhầm tưởng tình bạn với tình yêu. Em hãy để anh bù đắp cho em được không…
– Đừng anh… em đã có người yêu, và em cũng yêu người ta… anh nhìn này… em sắp là vợ người ta rồi…
Móa… lúc đó ông Phan Mạnh Quỳnh mà kịp ra bài Vợ Người Ta thì chắc tôi vác dao đi tìm ông ý… rồi mổ lợn lấy mỡ mà thông ông ý mất.
– Tại sao em…
– Em xin lỗi… vì em có nỗi khổ riêng, với lại em chắc mình đến với nhau chắc không hp đâu… em xin lỗi…
– Hức hức…
Tôi đã khóc, tôi khóc cho số phận mình…
– Em đã chờ đợi anh quá lâu, rồi lại bị anh làm vậy đâm ra em… anh đừng khóc nữa…
Em đưa tay lên gạt nước mắt cho tôi… tay em khẽ miết má rồi bờ môi tôi… em nhìn âu yếm tôi…
– Có phải người ấy là 1 phần trong việc trả thù của em…
– Không đâu… sau này anh sẽ biết…
Quả thật không lâu sau tôi biết được…