Phần 173
– Con mẹ nó, tìm được cái con dã thú kia thì cũng loại đủ người mất. – Mạnh Nát than với Lý Manh Nam.
– Bắt đầu rồi, vận chuyển khí nguyên đi. Bọn chúng không phải dạng tốt đẹp đâu, bao lâu nay những kẻ thuộc dòng chính khác đều coi sư phụ như cái gai trong mắt. Đây cũng là lý do dù nhiều lần tổ chức nhưng ta không muốn tham gia chút nào. – Lý Mạnh nam nhắc nhở Mạnh nát.
– Tách bọn nó ra đi, theo như mày nói thì ở cùng bọn này nguy hiểm hơn lũ dã thú kia đấy. – Mạnh Nát nói, bây giờ vừa mới bắt đầu cho nên bọn nó cần phải tách ra luôn chứ không thể để lát nữa sợ rằng bọn chúng muốn hợp sức nhổ cái gai là chính mình đi thì phiền phức lớn.
Hai người trong đám dòng chính, im lặng lủi thủi mà luồn ra sau để tránh khỏi bị đám này chú ý. Khi hai người rời khỏi chỗ này, chạy một mạch ẩn thân sau những lùm cây và gốc cây to, những người của dòng chính bắt đầu mới họp nhau lại.
– Hồ Phó các chủ và Lý Các chủ đã nói chúng ta không cần phải đánh giết lẫn nhau, vòng 1 – 2 đều rất có lợi cho chúng ta. Các ngươi bây giờ không nên động thủ, chia nhau ra mà tìm con dã thú kia lấy cái thứ giấu trong bụng nó. – Người đứng đầu của thanh niên dòng chính Họ Lý – Lý Mạnh Minh nói.
– Chuyện đó chúng ta cần phải làm rõ, không được đánh lén sau lưng, cái trò đâm chọt lần nào tổ chức thì họ Lý các ngươi cũng đều làm cả cho nên lần này bọn ta cũng chẳng tin tưởng được. – Hồ Khởi lên tiếng đáp trả.
– Đúng vậy, bọn ta cũng chẳng biết khi nào các ngươi quay lưng, chi bằng làm một cái thệ ước đi, như vậy mới có thể tạm thời tin tưởng được các ngươi. – Dương Khang cũng ùa theo lời nói của Hồ Khởi, trên chiến tuyến họ Hồ Và họ Dương luôn luôn cùng 1 chỗ, không khó để nhìn ra lời này chính là để tăng cường sự cứng rắn trong câu nói của Hồ Khởi.
– Hừm… các ngươi lèm bèm nhiều quá, không thích có thể trực tiếp rời đi. – Lý Mạnh Minh cười gằn mà nói.
– Không tìm được tiếng nói chung thì được thôi. – Hồ Khởi cũng chẳng nể nang gì mà nói luôn.
Sau khi xích mích thì cả hai thế lực nắm đầu của Hỏa Ngục các trong thế hệ trẻ chia nhau ra mà rời đi. Bọn họ thực chất từ trước tới nay hoàn toàn không tin vào nhau cho nên chuyện đâm lén sau lưng là quá dễ để xảy ra, ngươi không ra tay sớm thì ta cũng sẽ tìm cách để ra tay với ngươi. Cục diện kéo dài từ trước tới nay, họ không phải tự hiểu ra mà chính là bản chất của những kẻ thuộc cao tầng một thế lực. Khi có một mối nguy hại tự nhiên họ sẽ tạo ra một cái khiên bảo vệ mình, đề phòng tất cả xung quanh.
Bên kia, những đoàn đội đã và đang gặp nhau và tạo thành một liên minh, đi tìm và diệt những nhóm khác đơn lẻ sao cho đủ số người cần phải loại bỏ.
“Grừ… gru…”
Tiếng gầm nhẹ trong cổ họng của mấy con dã thú vang lên, dường như bọn chúng cũng tự cảm nhận được có khá nhiều con mồi đang ở xung quanh đây…
– Nhảy lên cao, xem tình hình thế nào. – Mạnh nát nói, hai thằng lại lục tục trèo lên trên. Tới khoảng độ cao nhất định mỗi thằng nhìn về một phía. Bọn nó nhìn thấy đoàn đội của dòng chính đang chia đàn xẻ nghé thì vui lắm.
– Bọn nó tách ra rồi, nguy hiểm giảm đi 1 nửa rồi. Nếu như tận dụng được điểm này chúng ta có thể kéo bọn nó vào một cuộc chiến đấy. – Mạnh nát bỗng nhiên nói vậy.
– Là mày muốn cho bọn nó tự đánh lẫn nhau à? – Lý Mạnh nam nảy số hỏi…
– He he… đúng vậy, nhìn sang bên kia các cánh khác mọi người đều đang chật vật đánh lộn với nhau mà mấy con dã thú ở xung quanh vẫn đi lại rình mồi. Vậy thì sao bọn này lại được thảnh thơi được, phải cho bọn nó nếm thử. – Mạnh nát nham hiểm nói.
Mạnh nát nói kế hoạch cho Lý Mạnh nam, tuy rằng Lý Mạnh Nam cũng có sự chần chừ vì kế hoạch này hơi nguy hiểm cơ mà được sự động viên của Mạnh Nát.
‘Sống ở đời thà một lần tỏa sáng rồi vụt tắt…
Chứ đừng có le lói suốt một đời.’
Sao câu triết lý này nó lại thấm thế chứ @@
“Thiên Phạt Dị thuật”
Tiếng hô của Lý mạnh nam vang lên, bầu trời của một chỗ này lại bắt đầu kéo mây xám xịt cả một khu. Mọi người nhìn lên cảnh tượng này cùng với có vài người đứng ở gần thì biết đang có dị sĩ thi triển dị thuật rồi. Con mẹ nó mới bắt đầu được vài phút chưa gì mà đã tung ra dị thuật bậc này rồi tính miểu sát hết toàn bộ hay sao? Lý Mạnh Nam không hề thua kém Lão tứ, nó được đệ nhất dị sĩ của Việt nam Hiện tại, sức chiến đấu chỉ thua Mai bà bà một chút đào tạo dĩ nhiên không phải tầm thường rồi. Chỉ là khí nguyên hơi kém, nếu thi triển Thiên Phạt rồi thì sẽ ảnh hưởng tới về sau cho nên thường thì nó không lựa chọn cái dị thuật tiêu hao mạnh mẽ như này đâu.
Lý Mạnh Hùng đứng cùng với cao tầng của Hỏa ngục các, nhìn dị tượng đang dần xảy ra và lan rộng từ một vị trí tới xung quanh lan dần ra thì biết chỉ có hai thằng đệ tử yêu quý của mình làm mà thôi. Nhưng mà sao chưa gì dùng tới dị thuật này??? Đối với hai thằng đệ tử thì dị thuật cỡ này là mạnh nhất của bọn nó rồi mà… hay là gặp phải kẻ địch mạnh??? Vô lý thật, bọn nó được sắp xếp cùng chỗ với đám dòng chính thì nguy hiểm là hầu như không có, e rằng chỉ có một khả năng là bọn nó bị đám dòng chính đánh úp, con mẹ nó quá cay nghiệt rồi. Lý Mạnh Hùng cay cú, hai tay nắm chặt lại, bật người mà đứng trước mặt của đám cao tầng Hỏa ngục các.
– Con mẹ nó, các người giám ra lệnh cho người của mình thủ tiêu hai đệ tử của ta à? – Lý Mạnh Hùng nắm tay, chân dậm xuống đất, khí nguyên cuồn cuộn mà tuôn ra bao phủ luân chuyển xung quanh người, ánh mắt hằn học nhìn bốn vị cao tầng ở đây.
Bốn người ngơ ngác không hiểu Lý mẠNH Hùng nói gì, bốn người đều thắc mắc trong đầu tên này nói vậy là sao? Mình đâu có lệnh cho bọn nó úp hai tên đệ tử kia đâu??? Nhìn nhau mà dò xét bằng ánh mắt.
– Lý Các chủ, các ngươi ra lệnh thủ tiêu hai đệ tử của Lý Trưởng lão sao? – Hồ phó các chủ liền lên tiếng chất vấn.
– Mẹ nó, nói lời thừa gì vậy? Bọn ta dòng chính họ Lý chưa bao giờ làm mấy chuyện bỉ ổi này. – Lý Các chủ nhổ toẹt bãi bọt ra mà mắng.
– Bọn ta họ Ma luôn muốn tạo quan hệ tốt với Lý trưởng lão vì vậy chuyện này không thể xảy ra được. – Ma trưởng lão cũng lên tiếng mà phân bua.
– Hừ… họ Dương ta cũng chưa bao giờ muốn cùng với lÝ Trưởng lão đối nghịch, ngươi xem có thể là có hiểu lầm ở đây. – Dương trưởng lão nói.
Bọn họ sở dĩ không muốn chuyện này xảy ra bởi vì, mối quan hệ của hai bên đang ở thế cân bằng, Lý Mạnh Hùng đóng vai trò là cái cân ở giữa vì vậy ai dại gì mà đi gây hấn chứ? Khi sau này có họp bàn mọi việc, liên quan tới dòng chính của mình thì quyền lợi sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là chèn ép.
– Vậy thì sao hai đứa nó phải dùng tới dị thuật mạnh mẽ như vậy? Các ngươi nói xem? Không gặp địch mạnh thì sao phải dùng tới, tốt nhất là không nên để bọn nó xảy ra chuyện gì, nếu không… Toàn bộ DIỆT SÁT!!! – Lý Mạnh Hùng nghiến răng nói. Con mẹ nó chứ vừa mới bắt đầu, đã ám toán thế này, nếu hai thằng này có nguy hiểm gì, chắc chắn diệt sạch toàn bộ mấy thằng dòng chính mới được.
– Lý Trưởng lão, ngươi cứ bình tĩnh đã, bọn ta dám chắc không phải là người của bọn ta làm, có thể trong đám dòng thấp kia có kẻ mạnh thì sao? Lần nào cũng vậy mà… Đều có những kẻ mạnh xuất hiện, hơn nữa còn dã thú nữa. – Hồ Phó các chủ vội vàng khuyên nhủ, Lý Mạnh Hùng mới có thể từ từ mà nghĩ lại, thu hồi khí nguyên trở về chỗ mình chờ đợi.
Khu vực thi triển dị thuật của hai thằng song Mạnh @@ đang gió rít và mây đen vần vũ. Ngày một tối hơn, mật độ đã lan tới ¼ cả diện tích khu vực đấu rồi, vẫn đang không ngừng tăng lên.
– Không hay, con mẹ nó, thằng Mạnh kia tiếp thêm khí nguyên cho thằng Mạnh này rồi. Mẹ nó gặp kẻ địch thế nào mà lại thành ra thế này? – Lý Mạnh Hùng lầm bẩm, khí nguyên của Mạnh nát rất dồi dào, chỉ là nó chưa sử dụng được nhiều dị thuật thôi cho nên để chuẩn bị cho lần này, đề phòng vạn nhất thì Lý Mạnh hùng có dạy bọ nó cách truyền khí nguyên giúp đỡ nhau. Nhưng dặn là nên dùng khi gặp cực kỳ nguy hiểm muốn 1 chiêu húp ngay thì hãy làm, vì khi dùng khí nguyên mà giúp nhau thi triển dị thuật thì lượng tiêu hao khí nguyên của cả hai là rất lớn cho nên khi chiến đấu rất ít khi những dị sĩ này truyền khí nguyên cho nhau.
Tại chỗ xảy ra dị tượng, mọi người sợ hãi mà vội vàng chạy ngược trở ra, nhằm thoát khỏi phạm vi công kích của dị thuật. Vài người được chứng kiến cảnh này đầu tiên trong đời thì kinh hồn bạt vía chân chôn tại chỗ run rẩy không cử động được. Các loài dã thú thì cảm nhận được dị tượng, nguy hiểm đang tới cho nên cũng chạy toán loạn các phía, không phân biệt được hướng nào chỉ biết gào rú rồi chạy ồ ạt.
Những kẻ thuộc dòng chính thì thấy dị tượng này cũng biết dị sĩ đang thi triển rất mạnh, bọn chúng thối lui dần ra ngoài. Nhưng con mẹ nó chứ phạm vi của dị thuật lại hướng về phía ngược lại của đám dòng chính cho nên cả người và các loại dã thú hướng về bên đám dòng chính đang đứng mà chạy qua. Lúc này không ai trong mọi người hiểu được vấn đề mà Mạnh nát và lý mạnh nam suy nghĩ…
“GIÁNG…”
TiẾNG quát tựa như sấm vang lên…
“Xẹt… xẹt… rầm… rầm…”
TiẾNG sét đánh chạm vào nhau, cày lên mặt đất vài tia sét như đang thị uy sức mạnh của Thiên…
“R… uỳnh…”
Âm thanh to lớn vang lên kèm theo tiếng sấm vang trời… Lượng tia sét không tập trung như những người Lý Mạnh Hùng và Mai bà bà thi triển, nó lại đánh từng tia sét nhỏ xuống, như đang dồn một thứ gì đó thì phải…
“Graooooo, hí… xịt… xịt… xì… xìu…”
Tiếng các loại dã thú gào rú trong mảng rừng phía đối diện, bọn chúng bị sét đánh xuống mà chạy thục mạng, không cần biết là chạy đi đâu miễn là không bị đánh trúng là được. Khoảng độ vài trăm người chạy cùng với dã thú, chẳng mấy chốc đã ở trong địa phận mà đám dòng chính đang đứng rồi. Tiếng sét và tiếng sấm đánh thêm vài cái nữa thì cũng ngừng hẳn, bầu trời bắt đầu quang đãng trở lại…
– Mẹ nó, may mà không đánh tới phía chúng ta. – NgưỜI đứng đầu dòng chính họ Lý nói.
– Chúng ta nên đi xung quanh nhìn xem thế nào, chứ vừa rồi chắc là những người có thực lực mạnh đánh với nhau. – Người đứng đầu dòng chính họ Ma nói.
Khi hai bên còn đang chuẩn bị đi thì tiếng gầm rú của dã thú lại vang lên, khoảng cách rất gần. Thêm nữa có rất nhiều tiếng chân đang chạy về bên này, bọn họ liền hoang mang nheo mắt nhìn về phía cánh rừng trước mặt. Một lúc sau, có đám người chạy ra trước là người của dòng chính họ HỒ VÀ Dương… Khiến cho hai bên thực lực chỗ này hơi khó hiểu, sao bọn này vừa rời đi lại chạy ngược về đây.
– Các ngươi sao lại trở lại? – Lý Mạnh Minh hỏi…
– Mẹ nó rất nhiều dã thú và đám dòng thấp đang ùa tới đây, chúng ta phải bình tĩnh. – Hồ Khởi nói.
Lúc này đám Lý mạnh Minh mới hiểu, thì ra bọn kia đang chạy tới đây cho nên lũ này mới quay lại, xem ra khá đông đấy cho nên mới khiến cho lũ này sợ hãi như vậy.
Chờ khoảng 10 phút, tiếng động trong rừng ngày một lớn, tiếng chân người, tiếng hô hoán và tiếng dã thú gào rú phía sau, không khi ngưng trệ làm cho không một ai giám thở mạnh… Không để chờ lâu, có khoảng rất nhiều người, phải tới 2 – 300 người ùa ra từ trong rừng mà chạy về phía bên này, đằng sau đủ loại dã thú, vẫn không ngừng truy sát phía sau. Có vài người xấu số chạy chậm bị bọn chúng vồ được và chịu kết cục bi thảm. Có người không bị vồ cơ mà bị giẫm đạp tới chết vì lượng người khá đông…
Khi những người dòng thấp chạy qua đây thì thấy trước mặt là 4 dòng chính đang tụ tập, mọi người khựng lại, khoảng mấy trăm người coi lại mà phòng thủ trước sau, trước mặt là dòng chính, phía sau là đám dã thú… Cảnh tượng khá hỗn loạn…
– Con mẹ các ngươi, kéo bọn chúng tới đây làm gì? – Lý Mạnh Minh lớn tiếng chửi…
– Bọn ta có muốn vậy đâu? Sau khi dị tượng kia xuất hiện, lũ dã thú này như là bị ai kích động, trở nên hung hãn cực kỳ, bọn ta chỉ biết cắm đầu chạy. – Một người trả lời lại.
– Vậy sao không chạy lối khác? – Hồ Khởi cũng chêm vào hỏi.
Đám dòng thấp chưa kịp trả lời thì tiếng gào rú của những con dã thú vang lên, bọn nó nhào tới mà muốn cắn xé những con mồi đứng thành tốp lớn thế này, chắc chắn hôm nay sẽ có một bữa no nê…
Bọn dòng thấp thấy tình hình như vậy, không nói không rằng lập tức tản ra các phía mà chạy, lũ dã thú lao tới mà vồ trượt, thấy cảnh trước mặt là những người dòng chính còn đứng đó thì lại liếm mép, nhỏ dãi nhầy nhụa ra cả miệng…
Thấy tình hình khó nhằn.
– Các ngươi quay lại, cùng bọn ta giết mấy con súc vật này. Chạy không giải quyết được vấn dề đâu. – Lý Mạnh minh nói, quả thực trong hoàn cảnh này thì lời này của Lý Mạnh Minh khiến cho những kẻ đang ở xung quanh liền tụ tập lại quay trở lại mà đứng cùng chiến tuyến với bọn dòng chính. Dần dà số lượng người trở lại rất đông, rất đúng ý với những kẻ thuộc dòng chính. Bọn chúng nếu như lúc nãy chạy thì sẽ có nguy cơ mất mạng rất cao, tránh được dã thú liệu có bị bọn dòng thấp thủ tiêu không? Chắc chắn có cho nên bây giờ, trong thâm ý của bọn dòng chính là lấy bọn này làm lá chắn cho mình.