Phần 151
Ba ngày sau, mọi người đã rời đi chỉ còn Lan ở lại chăm sóc cho Hương.
– Chị tỉnh rồi, chị thấy thế nào ạ? – Lan ngồi bên cạnh ân cần hỏi Hương. Bưởng đã rút thuốc cho nên Hương đã có thể tỉnh lại.
Hương nhìn Lan đang ngồi bên cạnh có chút bất ngờ, cô đánh mắt khắp phòng.
– Ying đâu rồi em? Ying không sao chứ? Sao em lại ở đây? – Hương lập tức hỏi, cô nhớ lại lúc chuẩn bị gục xuống thì đã đỡ cho Ying 1 phi đao sau đó thì mất đi ý thức mà lịm tới bây giờ.
– Dạ Ying với mọi người trở về rồi ạ. – Lan đap, giọng của Lan vẫn như vậy nhẹ nhàng dịu dàng.
– Chị chảnh thì sao? Chị ấy bị thương nặng bây giờ sao rồi? – Hương chợt nhớ ra mà hỏi, khoảng ký ức đó vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của Hương. Chị chảnh rất ngoan cường, bị dính đòn nhiều nhất nặng nhất Chị chảnh còn như hấp hối luôn ấy chứ.
– Chị… chị chảnh… mất rồi chị ạ. – Lan nói, khuôn mặt lại trở nên buồn tủi. Hương nghe những lời này từ miệng Lan mà suýt ngất tiếp. Cú sốc quá lớn với cô, hai chị em cố gắng ngăn chặn Lăng nhi để Ying rời đi, vậy mà cuối cùng Chị chảnh cũng không thể gắng gượng được. Hương òa khóc, nước mắt chảy dài hai bên gò má.
Lan thấy vậy cũng ngồi sát lại gần hơn mà ôm lấy Hương vào lòng. Hai chị em cứ như vậy khóc hết nước mắt, sụt sùi mà nhớ lại kỷ niệm cùng với Chị chảnh.
Sau thời gian ngắn, Hương đã bình tĩnh trở lại.
– Chị bình tĩnh lại ạ, bây giờ quan trọng nhất là chữa trị cho chị đã. – Lan nói.
Hương bây giờ mới để ý, tay của mình đang bị quấn và nẹp lại, những vết thương đang dấy lên cơn đau trở lại. Hương nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Bưởng lúc này cũng đi vào, đi dần tới giường của Hương, nó đi gần tới nhìn hai người đang ở trên giường thì chỉ muốn trong đầu có 1 cơ hội đè ngửa cả hai ra mà thịt. Nhưng phải giữ lại cái đầu lạnh chứ bây giờ mà hấp tấp hành động, tinh trùng dồn não thì chết dở.
– Chị tỉnh rồi ạ, các vết thương có đau không chị? – Bưởng lên tiếng, phá vỡ cái không khí ngột ngạt và u buồn này.
– Bưởng? Chị đỡ rồi, chuyện của chị chảnh em không có cách sao? – Hương thấy Bưởng thì thoáng ngạc nhiên 1 chút rồi hỏi về chuyện của chị chảnh. Bưởng được xem là rất giỏi về y học thậm chí còn tiến bộ tieps cận y học tiên tiến rất tốt nữa, cho nên Hương mới hơi ngạc nhiên khi Bưởng không thể cứu được chị chảnh.
– Em xin lỗi, em cũng cố gắng hết sức và tìm mọi biện pháp rồi nhưng mà chị chảnh bị vào thế nguy kịch sớm quá em cũng… cũng… – Bưởng ngập ngừng nhưng không nói hết được câu.
– Thôi được rồi, chị hiểu rồi, dù sao cũng cảm ơn em đã cố gắng. Có lẽ số định của chị chảnh cũng đã tới cho nên cưỡng cầu cũng chẳng níu kéo được. – Hương thở dài, cô nghĩ trong đầu Bưởng được ví như hoa đà sống vậy mà còn phải bó tay thì quả thực không còn khả năng nữa rồi.
Hương đau buồn lắm nhưng đành phải ngậm ngùi chôn chặt xuống vậy.
– Vâng, tay của chị em đang suy nghĩ tới phương pháp chữa trị thay xương bằng xương titan như anh Phi, chứ không phải thay cả bàn tay. – Bưởng nói.
– Tay chị có thế chữa trị bằng cách đó sao? Vậy thì tốt quá. – Hương nói. Cô hiểu hai cách này khác nhau thế nào, tay mà phải bỏ để nối ghép cánh tay bằng titan như Dũng và Mộc Cắc thì quả thật sẽ cực kỳ thiệt thòi. Không cảm nhận được một chút cảm giác gì hết, nhưng nếu thay xương thôi thì câu chuyện sẽ khác, lớp da bên ngoài và các dây thần kinh vẫn sẽ được ghép nối với nhau, điều này không cản trở tới việc cảm nhận một chút nào. Hơn nữa cách mà để ghép xương titan sẽ làm cho bộ phận đó cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn, sức tấn công sẽ được nâng lên đáng kể.
– Em sẽ cố gắng vì bàn tay sẽ có những đốt xương rất nhỏ, các dây thần kinh sẽ rất bé, vì vậy cần phải cực kỳ tỉ mỉ. Thời gian chắc sẽ khá lâu đấy chị ạ. – Bưởng nói, riêng về chuyên môn thì nó nói không vấp chút nào. Hương nghe xong thì cô chấp nhận được, thầm cảm thấy may mắn khi có Bưởng ở đây, nếu không có Bưởng thì bàn tay này coi như bỏ rồi, phế hoàn toàn luôn. Lan ngồi cạnh tuy rằng cô không hiểu cho lắm nhưng mà nghe có ý là không phải cắt bỏ thì cũng vui vẻ thay cho Hương. Cứ nhìn đâu xa, cái gương của chồng cô là quá rõ, nhiều khi gần gũi, hai cánh tay của Dũng không còn tạo cảm giác mơn trớn như trước nữa, mặc dù không nói ra nhưng đàn bà mà sao lại không thích chồng hay người mình yêu cưng nựng cơ thể chứ?? Dũng tay tay có phần hơi mất cảm giác nhưng mà cái bên dưới vẫn cứ “ngọc thụ lâm phong”, uy dũng và mạnh mẽ nên Lan cũng chẳng muốn nhắc tới.
– Không sao, chị chờ đợi được mà, rất cảm ơn em đã giúp đỡ, chuyện này sao trách em được chứ. – Hương nói.
– Vậy chị nghỉ ngơi đi, chị tên Lan phải không ạ? – Bưởng nói với Hương rồi quay sang Lan hỏi.
– Ừ, chị tên Lan, em chữa trị cho chị Hương có gì cứ nói với chị nhé! – Lan trả lời, cô luôn nhiệt tình với bất cứ ai có thể. Chính vì vậy mà Lan được mọi người thuộc Thiên long bang và người nhà của Dũng yêu quý.
– Vâng chị, chị đi với em qua phòng bên cạnh em chỉ chị cách chăm sóc và vận động tay cho chị Hương dễ dàng hồi phục hơn để khi làm phẫu thuật thay xương tốt nhất, bên này để chị Hương nằm nghỉ vừa mới tỉnh xong. – Bưởng nói, giọng nói cực kỳ uy tín, còn đặt ra cái lý do là để Hương nằm nghỉ thì chính đáng quá còn gì nữa.
– Được rồi, chị nằm nghỉ nhé, có gì gọi em sẽ qua ạ. – Lan ân cần chạm vào cánh tay của Hương rồi thủ thỉ.
Hương với Lan quen nhau từ khi Dũng chỉ là 1 thằng làm thuê mới lên đất hà thành. Thời gian vắng Hương thì Lan cũng bộc lộ và tiến tới khiến cho tràng cảnh 2 bà 1 ông xảy ra. Lâu dần hai chị em ở với nhau tình cảm đã vượt qua các chị em khác rồi. Khoảng thời gian mà Hương tập luyện nâng cao sức chiến đấu, Lan rất lo lắng cô sợ rằng Hương khi có thực lực sẽ gặp nguy hiểm khi chạm trán những người mạnh hơn. Thêm nữa ở thế giới ngầm, những mưu hèn kế bẩn thì chắc chắn sẽ có cho nên không thể nào mà phòng bị hết được. Cho đến hôm trước Lan nhận được tin, ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt, một người phụ nữ chỉ lo nội trợ và làm hậu phương thì tâm lý cực kỳ yếu đuối.
Bưởng quay người rời đi, trong đầu nó có chút gì đó mông lung lắm, có lẽ cơ hội đang đến gần hơn với nó rồi. Phải nắm bắt và tận dụng hết những cơ hội ngàn năm khó gặp này, chỉ trong tình cảnh này thì nó mới có chút hy vọng chứ còn nếu để như bình thường để động vào được các bà này chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.
Lan cũng lục tục đứng dậy kéo chăn cho Hương nằm nghỉ rồi đi sang phòng bên cạnh, căn phòng này là của Ying nhưng cô đã rời đi vì vậy chỗ này Lan liền dọn vào ở để tiện chăm sóc Hương. Lan đi vào trong thì Bưởng cũng tiện tay đóng cánh cửa lại, tránh cho có ai làm phiền. Lan lần đầu tiên trong phòng với một người đàn ông lạ, không phải là Dũng cho nên có chút khẩn trương ở trong lòng. Bưởng nhận thấy sự lúng túng của Lan thì đi gần, khuôn mặt đẹp thuần khiết của Lan và vóc dáng của gái 1 con, Bưởng phải gắng gượng mới kiềm chế được nhân cách dâm dục trong mình.
– Em sẽ hướng dẫn tỉ mỉ, chuyện này có khi phải vài ngày mới quen được, chị đừng cố gắng ép bản thân học nhanh nhất. – Bưởng nói, nó lựa lời cực kỳ khôn và ranh ma, rào trước để cho Lan phải bình tĩnh mà học.
– Chị biết rồi, em cứ hướng dẫn đi chị sẽ cố gắng hết sức tiếp thu. – Lan nói.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn ở giữa phòng, kê hai ghế cạnh nhau ngồi xuống. Lan tim lại đập thình thình, tiếp xúc với một người đàn ông gần thế này làm cô không quen, còn Bưởng thì cũng chẳng khác là bao nhiêu, ngồi cạnh một người đẹp lại còn giáp sát như này, khoogn những lồng ngực đang đập mà cả cái bên dưới cũng đang quật khởi!!!
– Bây giờ em sẽ thử trên chị, chị cảm nhận nhé. – Bưởng nói, nó vươn tay ra muốn cầm lấy tay của Lan.
Lan thì ngại ngùng, cầm tay quả thực nó rất bình thường nhưng mà trong cái tình cảnh này thì lại khác chứ, trong 1 căn phòng hai người, lời nói cử chỉ của cả hai đều nhẹ nhàng, không khí trở nên mờ ám hơn nhiều.
Lan cũng ngoan ngoãn phối hợp, cô chìa bàn tay nhỏ nhắn ra cho Bưởng cầm lấy. Bưởng chạm vào bàn tay mà đã mường tượng ra rất nhiều cảnh sắc rồi.
– Tay của chị hương thì bị dập hết phần xương vì vậy chị không thể bóp hoặc nắn trước tiếp vào đó được, cần phải di chuyển cách chỗ chị gãy vài phân, như đây phải di chuyển lên trên cổ tay, chỗ này này chị. – BưỞNG nói, nó vẫn không quên nghiệp vụ của mình, hướng dẫn phải chuẩn chỉ nhưng cũng không quên mình cần tận dụng hết những cái thuận lợi.
Lan gật đầu ra chiều hiểu ý, Bưởng xoa đều trên phần cổ tay, dùng lấy một chút sức mà ấn phần huyệt vị, Lan thấy thoải mái hơn. Lại tiếp tục dùng hai bàn tay của mình Bưởng cực kỳ nhẹ nhàng mà vuốt dọc cổ tay xuống mu bàn tay rồi lại xoay một vòng.
– Chị làm động tác này thì cổ tay của chị Hương sẽ dịu cơn đau hơn, vài bị gãy nên chỗ đó sẽ bị sưng lên nhiều chắc chị cũng thấy rồi, tạm bây giờ chị cứ học cái này trước, chiều này trở đi chị mặc áo cụt cánh thôi vì phải làm cả từ chỗ khớp vai trở xuống như vậy mới giảm áp lực của xương tay chịu. – Bưởng nói, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc vô cùng, Lan không nghi ngờ cũng chẳng ý kiến, lại gật đầu lia lịa, gì chứ mấy bộ đó ở nhà Lan mặc suốt à.
– Bây giờ chị thực hành đi, em sẽ ở đây để chị tập thử rồi khoảng 1 tiếng sau em phải đi có chút việc gặp mấy người bên đông y nữa. – Bưởng nói, nó nói thật, đi gặp mấy người đó còn xin vài vị thuốc giúp giãn gân cốt và mau chóng làm chỗ bàn tay của Hương đỡ sưng lên thì mới có thể làm được. Trước phi cũng vậy phải mất vài tháng mới có thể thay được.
Lan nghe theo, cô cầm lấy tay của Bưởng mà học theo động tác của nó, nhưng có lúc Bưởng lại chủ động nắm lấy tay Lan mà đặt mà chỉnh sửa, Lan lúc đầu cũng ngại ngần cơ mà cũng vì giúp cho Hương cho nên cũng gạt đi ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, nghĩ tới Bưởng nó tận tâm thế này mình toàn nghĩ đi đâu khiến cho Lan hơi xấu hổ mặt đỏ lên 1 chút.
Được khoảng tiếng đồng hồ, Lan cũng có thể làm tốt hơn rồi. Bưởng đứng dậy nó phải rời đi để chiều tranh thủ còn trở về bắt đầu dùng thuốc cho Hương chứ để lâu quá không có sự can thiệp thì tay Hương hoại tử mất, máu bầm cũng tích tụ nhiều rồi.
Lan sang phòng Hương, thấy Hương vẫn còn đang ngủ thì cũng tranh thủ đi mua chút đồ với mấy bộ quần áo cụt cánh cho thoáng.
Đến tầm đầu trưa, Hương tỉnh dậy cũng đang được mấy người giúp việc cho ăn thì Lan trở về, cô cũng đi tới mà ngồi nói chuyện, tới khi Hương ăn xong thì Lan cũng thủ thỉ.
– Chị để em thử cái này nhé, vừa mới được Bưởng nó chỉ xong. Hihi. – Lan cười tươi, cô muốn thử xem hương có dễ chịu hơn không.
Lan cặm cụi làm, cô vừa làm vừa nói chuyện với Hương, hai chị em cười như nắc nẻ. Sau khi Chị chảnh mất thì đây là lần đầu tiên hai chị em cười nói vui vẻ như vậy.
Hương nói với Lan cô thấy cũng dễ chịu hơn hẳn, quả thực bưởng rất giỏi nó chỉ có hướng dẫn một bài xoa bóp cơ bản mà Hương đã cảm thấy chõ bàn tay bớt chịu áp lực khi máu dồn về hơn, sự nhức nhối cũng giảm đi nhiều.