Phần 119
Người đang đứng nhìn chính là Thất lão bà, dáng dấp của cô gái này từ đằng sau làm bà phải cảm thấy run rẩy trong lòng, do cô gái đang đứng trong lầu rất giống, phải cực kỳ giống với một người đã từ rất lâu rồi in hằn trong chính tâm can của bà… Thất bà từng bước đi tới lầu, tay chống tích trượng mà run run, chân thì khó bước, khó khăn lắm mới có thể đi tới trước lầu…
– Me… mejing… con… con… – Thất bà lắp bắp không thốt nên lời, Trinh cũng bị giật mình vì đang mải nhìn bức tranh, bỗng có âm thanh phát ra sau lưng nên theo thói quen, Trinh xoay người lại để nhìn xem ai là người lên tiếng.
“Cạch…” chiếc tích trượng từ trong tay Thất lão bà rơi xuống đất, lăn sang một bên, dường như Thất bà bị hóa đá vậy, không cử động, không quan tâm chiếc tích trượng đã rơi, đôi chân như muốn khụy cả xuống.
Trinh thấy bà lão trước mặt này kỳ lạ, làm rơi đồ mà không hề có ý muốn nhặt, cô liền đi tới mà nhặt chiếc tích trượng lên chìa ra.
– Bà ơi, bà làm rơi. – Trinh nhẹ nhàng cất giọng nói, cô vẫn cầm cái tích trượng mà chờ bà lão lấy.
Thất bà vẫn nhìn chằm chằm vào Trinh mà không hề chớp mắt, hai tay run rẩy đưa lên, Trinh nghĩ bà ấy đưa để lấy nhưng bất chợt hai bàn tay của bà lão lại chộp lấy tay của Trinh làm cô bất ngờ, mắt trợn tròn mà nhìn bà lão, cô khó hiểu, bà già này sao lại làm gì vậy???
– Mejing à… con… con về tới ta sao? – Thất bà còn nắm chặt hơn, Trinh hốt hoảng vì lực nắm của bà lão mạnh quá, ngày càng siết lấy cổ tay của cô, Trinh có chút đau mà hơi vùng tay ra nhưng bà lão không buông, dường như bà lão sợ buông ra sẽ mất cô vậy???
– Cháu… cháu không phải Mejing gì đâu ạ, bà nhận nhầm người rồi. – Trinh cố gắng giải thích, mejing gì cơ?? Cô là trinh mà???
– Không… con là… Mejing, con về thăm ta sao? – Thất bà cứ nắm lấy tay Trinh mà dùng giọng bùi ngùi để hỏi.
– Cháu là Trinh, bà nhầm người rồi… – Trinh cố gắng giải thích, thất bà thì lực tay nắm rất chặt, cổ tay của Trinh đã đỏ lên, thậm chí còn thấy vằn ở cổ tay rồi.
Dũng lúc này vừa ở nhà dưới tìm chút thức ăn cho Trinh, trở lại thấy cảnh này thì vội vàng nhảy vào gỡ hai người ra.
– Thất bà, đây là bạn cháu. – Dũng quát to làm cho thất bà cũng tỉnh lại, vội vàng buông tay của Trinh ra nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo khuôn mặt của Trinh không hề rời đi.
– Con… con không phải Mejing sao? – Thất lão bà lại hỏi lần nữa, dường như bà ấy muốn níu giữ một chút gì đó cơ hội…
– Con không phải… – Trinh cũng trả lời rất dứt khoát…
– Thất bà, con gái của bà nếu như còn sống thì cũng phải trung tuổi rồi, đâu thể trẻ như bạn cháu được? – Dũng liền giải thích để Thất bà ổn định và bình tĩnh hơn…
Thất bà nghe Dũng nói cũng thấy đúng, dáng vẻ này thật sự giống con gái bà đến 9/10, dáng người cho tới cả khuôn mặt mới khiến bà nhầm tưởng trong phút chốc như vậy…
– Được rồi, hai người ngồi xuống đi. – Thất bà liền đi tới chiếc bàn mà đặt người xuống, cây tích trượng của thất bà Trinh liền bên cạnh bàn.
– Đây là người bạn mà cậu nói giống con gái ta phải không? – Thất bà hỏi…
– Đúng vậy. – Dũng đáp…
– Thật sự rất giống… rất giống… – Thất bà liền gật gù nói, người với người tuy rằng sẽ có lúc trùng hợp và giống nhau nhưng để hoàn toàn giống đến 90 % như này thì rất hiếm…
– Thất bà, hôm nay đưa cô ấy tới, muốn được thất bà chỉ điểm cả hai, không phiền bà chứ? – Dũng hỏi.
– Không phiền, cô gái này rất giống con gái ta, vì vậy ta còn cầu không được, hai người ở lại đây luôn đi, sau này khi nào thành tài rồi hãy rời đi, ta muốn thời gian ngắn ngủi này được ở cùng cô gái này được không? – Thất bà liền đưa ra chủ ý, có người giống con gái như vậy, dù có dối lòng bà cũng chấp nhận, chỉ muốn ở cùng cô gái này xem như con gái mình để an ủi những ngày tháng cuối đời khi bà cũng đã có tuổi…
– Vậy cũng được. – Dũng trả lời. Hắn còn đang không biết nên xin ý bà ta thế nào để ở lại, ai ngờ lại chủ động đưa ra đề nghị như vậy tất nhiên phải đồng ý gấp chứ còn gì nữa. Mặc dù là Trinh giống con gái cho nên bà lão mới chủ động, nhưng dù sao mục đích được thực hiện rồi. Dũng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên vì Trinh khi ở gần hai người trong tranh và ngoài đời lại giống đến vậy, nếu như nói là 1 người thì chắc chắn không ai bàn cãi…
– Cảm ơn hai người, bây giờ cậu ra đây, lão chỉ điểm trước, còn cô gái này tí nữa lão sẽ dạy cô sau. – Thất lão bà đứng dậy đi ra giữa khoảng đất và Dũng cũng đứng lên đi theo sau…
Hai người bây giờ đã đứng cùng nhau đối diện, Thất lão bà cắm mạnh cây tích trượng xuống đất, thân tích trượng bị thụt xuống một đoạn, kình lực tỏa ra xung quanh khiến cho những chiếc lá bị dạt sang hai hai bên, xung quanh chỗ bà lão với Dũng đứng đã không còn một cái lá nào cả, sạch bong như có người mới quét vậy…
Dũng nhìn cảnh này thì trợn mắt, đây không phải là lực bình thường, dù có lực mạnh cũng không thể tạo ra hiện tượng này được… đây… đây giống như là sử dụng ngoại khí của kẻ trâu bò Thiên sát ngày trước…
– Cậu có biết vì sao lại có cách biệt về thực lực giữa các cậu và đám nội viện kia không? – Bà lão hỏi…
Dũng nghe câu hỏi này cũng thấy phân vân trong đầu, với độ tuổi và trình độ của Dũng, người có thể đánh bại được hắn cực kỳ ít, nhưng khi đánh với đám nội viện có gì đó khiến hắn trở nên bất lực hoàn toàn, bị đánh như một con chó mà chỉ biết ôm chỗ đau kêu la…
Hắn liền lắc đầu tỏ ý không biết.
– Vì các cậu có giỏi về thân thủ cũng chỉ là một kẻ hơn người thường về sức mạnh, không có chiêu thức, khi đánh chỉ biết đấm đá, dựa vào kinh nghiệm từng xông pha mà vận dụng… cái tiếp theo, lực đánh cậu được nhân lên mấy chục lần khi có cặp tay bằng titan này đúng chứ? Kèm theo lực mà bản thân tập luyện, khổ luyện được, khi vung quyền ra, có thể sức công phá so với người thường kinh khủng hơn, nếu gặp người như bọn ta, chí ít là đám nội việc chắc chắn bại. – Thất bà vừa nói vừa đi tới tảng đá cách đó không xa…
– Nhưng theo Thất bà nói, bọn tôi đã hơn người bình thường, sao khi đánh lại bất lực như vậy? – Dũng hỏi.
– Vì các cậu đang dùng là Ngoại lực, cái bọn họ dùng là Nội lực. – Thất bà đặt tay lên tảng đá, vỗ vỗ để xem độ cứng rắn của tảng đá này.
– Khi cậu chỉ dùng Ngoại lực, sức công phá không thể bàn cãi, đánh một tảng đá dùng sức của các cơ trên cánh tay và những chỗ làm điểm tựa, tạo một lực đẩy và dồn tới cánh tay… Nếu như độ cứng rắn của tảng đá hơn cánh tay của cậu, chắc chắn tay cậu sẽ bị gãy, đó là ngoại lực… – Thất bà từ tốn nói.
– Còn khi cậu dùng nội lực hay là nội công, toàn bộ cơ thể mà không phải mỗi cánh tay đều liên kết với nhau, sẽ giúp cậu lưu chuyển được lực khi muốn dồn đánh ra một quyền hay một cước, và nội lực sẽ dần dần lưu chuyển tới từng thớ thịt từng đốt xương tăng độ dẻo dai cùng gia tăng lực đánh. Lúc ấy cậu vận dụng nội lực kèm với những động tác mà khi trước thi triển sẽ cảm thấy khác nhau. – Thất bà giải thích.
Cánh tay dơ lên và thu vào nhìn cực kỳ nhẹ nhõm lại tung ra “Bịch” một tiếng. Cú rat ay của Thất bà đập thẳng vào Tảng đá, khi Thất bà thu tay lại, một vệt nứt chạy dọc từ trên đầu tảng đá xuống dưới. Dũng đưa tay lên mà đánh nhẹ một cái nữa, tảng đá đã bị nứt đôi ra, con mẹ nó ác dữ vậy… bà lão này nhìn người như vậy mà đánh nứt vỡ cả một tảng đá, xem ra Tộc trưởng không hề nói ngoa chút nào về thực lực của bà ta.
– Thất bà, làm thế nào để tụ nội lực? – Dũng hỏi, khái niệm nội lực này quá xa vời, nó có xem trên phim nhưng mà đâu có biết nội lực lại có thật ở ngoài như này??? Trong phim mấy cao thủ nói nội thâm hậu, và người có nội lực càng cao đánh càng khỏe thế là đúng có thật…
– Không vội, cái này cần phải tập luyện lâu dài chứ không thể ngày một ngày hai. – Thất bà cười nói.
– Nãy bà còn nói Bọn tôi chỉ biết dùng đấm đá và không có chiêu thức, cái đó tôi chưa hiểu? – Dũng nhớ lại mà thắc mắc.
– Cậu thử đánh ta xem – Thất bà liền đưa ra chủ ý, Dũng cũng ngơ ngác theo lời bà ta nói, sao lại xúi mình đánh, nhớ không may bả ăn một quyền này, dù không bị thương cơ mà cũng sẽ nhói chứ???
– Không sao, đánh đi, ta sẽ chỉ cho. – Thất bà tự tin nói.
Dũng cũng như có động lực hơn, vận sức vào cánh tay mà đấm tới, Thất bà né tránh, Dũng thấy vậy tung cước mà đạp đúng vào chỗ Thất bà vừa đứng nhưng bà ta đã nhảy ra sau rồi, Dũng liên tiếp nhào tới vung quyền và cước, nhưng cực kỳ khó chạm vào người bà ta.
Khi Dũng thấy có sơ hở, chụm tay lại mà “phanh…” nắm đấm chỉ còn cách người thất bà một chút, thất bà đã lách người mà trả lại một quyền vào bụng Dũng, khiến hắn phải giục xuống mà ôm bụng.
– Cậu biết vì sao không thể đánh trúng ta không? – Thất bà liền mỉm cười hỏi.
– Mong bà giải thích. – Dũng đáp, bây giờ hắn chỉ mong cầu tiến bộ, cho nên những cái này không là gì cả.
– Vì những động tác của cậu vẫn còn chậm, luôn đánh theo một quỹ đạo nhất định. – Thất bà chỉ ra hai điểm này, Dũng như hiểu ra vấn đề…
– Bây giờ, ta sẽ chỉ cậu cách tập luyện tụ nội lực, còn những cái kia sẽ chỉ cho cậu sau. – Thất bà vẫn nhẹ nhàng nói.
– Nội Lực, nội công trước hết phải điều tiết được tâm tính, phải trầm tĩnh và nhu hòa, không được nóng vội hấp tấp… rèn luyện được ý chí đông bị dao động bởi ngoại cảnh và những thứ xung quanh, luôn giữ cho mình phải điềm đạm, cậu hãy ngồi thiền ở đây, từ hôm nay, hãy điều tiết lại mọi thứ như ta nói, khi nào thành công sẽ đến bước tiếp theo. – Thất lão nói, rút cây tích trượng mà chỉ vào nơi bà đã cắm cây tích trượng xuống.
Thất bà biết nếu bây giờ Dũng mới tập luyện từ đầu sẽ mất thời gian phải đến chục năm hai chục năm, phải đi tắt, Thất bà đã rút những chỗ ngày trước mình cất công luyện tập có phần thừa, để Dũng tiếp cận được những gì bà nói nhanh nhất, dễ hiểu nhất.
Dũng nghe thất bà chỉ điểm bước đầu tiên thì cũng nghe theo mà bắt đầu ngồi thiền, với Dũng ngồi một chỗ có vẻ hơi khó đối với hắn, tâm tính của hắn cũng trầm ổn, nhưng sự dễ bộc phát nóng vội thường bị chi phối, lần này Dũng cũng coi như là rèn lại tâm tính của mình như Thất bà nói.
Thất bà đi tới chỗ Trinh đang ngồi, cô nhìn ra ngoài này xem hai người.
– Cô gái, ta gọi cô là con được chứ? – Thất bà hỏi…
– Vâng ạ, bà cũng như tầm tuổi bà của cháu, gọi thế nào tùy bà sắp xếp. – Trinh đáp, cô cũng muốn được trải nghiệm một lần gần gũi và được người khác quan tâm gọi là con, cô chẳng có cha mẹ từ nhỏ, danh xưng này… cô chưa được nghe bao giờ…
– Con theo ta ra đây. – Thất bà cười mà chỉ ra vườn hoa của mình.
Trinh đỡ tay Thất bà đi ra đó, hai người dừng lại tại một vị trí cách Dũng không xa lắm.
Thất bà liền cầm tay Trinh rồi nhắm mắt lại, Trinh cảm giác từ chỗ bà lão đang cầm thấy có gì đó khá nóng nóng đang râm ran… Được một chút thì Thất bà mới mở mắt ra rồi thở một hơi.
– Người đi tìm Nhị tiên tử, nói rằng Thất bà có chuyện muốn nhờ cô ấy giúp. – Thất bà nói với một người hầu đứng gần đó.
Người đó gật gù rồi đi luôn tới chỗ của Nhị tiên tử…