Phần 6
Bố tôi… ông mất từ lúc tôi còn trong bụng mẹ.
Bà tôi… bà mất khi tôi mới vừa trưởng thành, vừa cảm nhận được mọi thứ, vừa hiểu được giá trị của sự mất mát là gì, bà ra đi lúc tôi 14 tuổi. Số 14 tôi xăm sau lưng là lý do. Bà là người chăm tôi từ nhỏ, bố tôi mất mẹ tôi đi tu biền biệt 10 năm mới về. Gia đình dòng họ tôi không một ai nghèo về kinh tế cả… Nhưng tất cả đều nghèo về tình cảm… với nhau.
Mẹ tôi… tôi còn 1 lần chưa được bà đưa đón đi học. Toàn bộ là bác xe ôm gần nhà tới năm lớp 10 thì tôi tự đi xe riêng. Từ nhỏ tới lớn tôi không thiếu gì, chỉ thiếu tình cảm… một tình cảm chân thật từ gia đình…
Còn Thư nữa… người mang đến cho tôi cái thứ mà tôi chắc không bao giờ có được nữa, một cái tình yêu, một cái tình cảm thật sự. Một cuộc tình mà tôi trân trọng nhất cuộc đời mình, một cái tình yêu cả muôn vạn kiếp sau chắc có lẽ không còn có được như thế nữa…
Rồi sau đó…
Không còn sau đó nữa… không còn gì nữa… hết rồi.
Ổn?
Định nghĩa ổn của tôi cũng chưa biết phải như thế nào gọi là ổn nữa, không có sóng gió thì không phải cuộc sống của tôi, không có sóng gió thì không có La Duy ngày hôm nay…
Vậy đấy, tôi khóc là vì vậy, 1 hành trình xuyên suốt từ xưa đến nay lùa về tâm trí tôi… lẻ đương nhiên dù gai góc tới đâu tôi cũng phải rơi nước mắt mà thôi.
Tôi quỳ gục 2 chân xuống bãi cát lầy lội vì nước mưa kèm sóng vỗ tạo thành 2 lỗ hõm xuống, 2 tay tôi chống xuống rồi tôi gục ngã…
Tôi nằm thả mình ra đó. Mặc kệ sóng vỗ, mặc kệ mưa, mặc kệ nước mắt đang rơi… mặc kệ tất cả…
…
Kệ cả mày… người mang lại cho tao quá nhiều đau thương…
Mày đứng đó… mày ra khỏi xe từ khi nào tao không biết nữa…
Mày nhìn tao… mày khóc…
Tao nhìn trời… tao cũng khóc…
Tao mệt mỏi lắm rồi, từ đầu tao phớt lờ đi mọi chuyện có lẽ tốt hơn.
Không chỉ đơn giản vì mày bán trinh tiết của mày mà tao trở nên như thế này, mà là tất cả ký ức đau buồn nó lùa về một lúc.
… tao không chịu nổi.
Tao chấp nhận trở thành thằng yếu đuối lần thứ “2” trước phụ nữ khóc lóc như trẻ con…
Bà tao, người tao thương nhất mất đi tao cố gắng không khóc để bà không phiền lòng, nhưng… lần đầu tao khóc mày rõ mà… tao không kìm được… lại lần này nữa.
Tao không gào, không hét, không la lối…
Tao cứ nằm đó… để nước mắt lăn dài trên mi mà thôi…
Tiếng nấc của mày hòa cùng âm thanh của mưa khiến tao càng không chịu nổi nữa…
Hãy lại đây, ngồi cũng được, nằm cũng được, vỗ về con tim tao một chút.
‘Lại với tao trong những cơn sóng vỗ.
Vỗ về tao cho qua những u sầu.
Lại đây… kề bên tao. ‘
– Đừng buồn…
Âm thanh trong trẻo của nó len lỏi xuyên qua từng hạt mưa rớt vào tai tôi…
Tôi nhìn nó… dơ tay lên.
Nó bước đến nắm tay tôi kéo tôi đứng lên…
Nhưng sức của nó không kéo nổi tôi… tôi kéo giật ngược nó về phía mình, nó ngã vào người tôi.
Tôi ôm nó trong cơn mưa… cơn mưa bất chợt… cơn mưa vô tình… nhưng là cơn mưa đau lòng… cơn mưa của nốt nhạc buồn.
Lần đầu tiên tôi ôm nó vào lòng, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt nó và cũng là.
… lần đầu tiên tôi nắm tay nó và nó ôm tôi…
Tuy buồn, nhưng tôi cứ muốn như thế mãi.
Nằm ôm nó trên những đợt sóng vỗ, mặc kệ tất cả.
Nhìn đời, nhìn mưa, nhìn tổn thương, nhìn người mình đã từng thích…
Tôi nói trong bất lực…
– Hay lại về Đà Lạt thôi.
– Mày đã thề không bao giờ về đó sống nữa rồi.
– Anh sẵn sàng bỏ quy tắc nếu em muốn.
Nghe tôi nói thế Vy có vẻ cảm nhận được sự chân thành trong mắt tôi.
Vy ngước lên nhìn tôi với ánh mắt long lanh bởi những giọt lệ đã rơi quá nhiều, giọt mưa vẫn còn đọng trên những sợi tóc…
– Thật sự là không…
Tôi cắt ngang.
– Đối với anh không gì là không thể.
– Đời anh đã quá nhiều mất mát ở đó rồi, em không muốn anh bận lòng thêm về cuộc sống của em nữa…
Tôi không trả lời mỉm cười đưa tay ôm nó vào lòng vỗ về…
… những giọt mưa lạnh lẽo cuối cùng hòa vào ánh sáng âm u của một ngày đầy giông bão buông xuống…
Rạng đông không ló dạng.